WESTMINSTER, California (NV) – Chiều Chủ Nhật, 2 Tháng Bảy, Gia Ðình Lục Quân Công Xưởng (LQCX) VNCH và thân hữu vừa có buổi họp mặt thường niên kỳ 4/2017, tại khu Cordoba Plaza, Westminster.
Các chiến hữu đến tham dự, mặc dù tuổi đã ngoài 60, nhưng tình đồng môn vẫn còn mật thiết qua những câu chuyện đời thường nơi xứ lạ quê người, và cũng không quên cùng ôn lại những kỷ niệm vui buồn trong thời trai trẻ mà họ từng phục vụ cho QLVNCH.
Các bà xã cùng con cháu của họ cũng đến ủng hộ cho buổi họp mặt được thêm đông người, và tạo cho không khí càng thêm ấm cúng.
Sau nghi thức khai mạc, mọi người cùng nghiêm trang tưởng niệm cố Thiếu Tá Ðoàn Duy Khương, hy sinh tại Lục Quân Công Xưởng trong trận chiến Mậu Thân 1968.
LQCX Tâm Nguyễn, cư dân Westminster, nhóm trưởng, ngỏ lời chào mừng mọi người đến tham dự.
Ông nói: “LQCX ngày xưa nhân viên trên 6,000 người, nhưng buổi hội ngộ hôm nay, anh em mình và gia đình vỏn vẹn chỉ có hơn 40 người và người trẻ tuổi nhất đã trên 65 tuổi rồi. Vì hoàn cảnh của mỗi người và thời gian cũng đã mang theo rất nhiều anh em ra đi vĩnh viễn, thành thử cái điều vắng mặt rất nhiều anh em thì chúng mình cũng không lấy làm lạ lắm. Nhưng còn bao nhiêu, thì vui bấy nhiêu.”
“Hôm nay, tôi có ý kiến là anh em mình không nói chuyện kỷ niệm khi còn làm việc chung nhau nữa, vì cái vụ này mình đã nói quá nhiều trong những lần họp mặt trước rồi, mà hãy kể chuyện tình duyên của anh em và bà xã để cho không khí họp mặt này được thêm vui vẻ và hơi ‘bị lạ’ so với những lần tổ chức khác,” ông nói thêm.
Buổi tiệc được bắt đầu, mọi người tự động đến lấy thức ăn, nào cà ri gà, mì xào, bò kho, chả giò, gỏi, gà luộc, bánh mì, cơm chiên,… trông rất xôm tụ. Ðặc biệt nữa là bia Heineken và rượu chát cho mấy ông, còn mấy bà thì tùy hỉ bia hay nước ngọt.
Bà Lê Loan, cư dân Garden Grove, bà xã của LQCX Ðỗ Minh Cường, sang định cư tại Hoa Kỳ hơn 15 năm, xung phong kể chuyện tình duyên của mình và ông xã trước hết.
“Tôi gặp ông xã tôi trong trường hợp rất lạ, lúc chúng tôi đang tuổi thanh xuân. Có một hôm, ông đi đến gặp người ông yêu thương là một cô gái bạn của tôi. Tôi chặn ông lại và nói: ‘Anh không nên chọn cô này là người yêu, vì cô này tư cách không tốt lắm.’ Thật ra mà nói, lúc đó tôi chỉ tội nghiệp cho ông vì gia đình cha mẹ của ông rất đàng hoàng, nên tôi mới chặn ông lại và cho biết là ông đã chọn lầm người rồi, chớ tôi không yêu thương vì ông cả,” bà Loan kể.
Bà kể tiếp: “Nghe lời tôi, ông mới rời bỏ cô ấy. Rồi sau đó ông không còn đến tìm cô ấy và cũng không muốn gặp tôi nữa. Nhưng tôi cũng không hiểu sao mình cũng muốn gặp ông, vì thế, tôi tìm cách làm quen với ông, nhờ ông đưa tôi đi công việc này, việc nọ nhiều lần. Rồi sau này, vì duyên nợ đưa đẩy… Cuối cùng, chúng tôi trở thành vợ chồng vào cuối năm 1975, hiện giờ chúng tôi đã có bốn đứa con, và sinh thêm một đám cháu đầy đàn.”
LQCX Dương Như Hòa, cư dân Chino Hills, định cư Hoa Kỳ 1979, cho biết, năm 1971 ông được vào làm việc cho LQCX.
“Lúc đó tôi mới 19 tuổi thôi, còn độc thân, nên cũng có nhiều mối tình lẩm cẩm. Thật ra mình lúc đó còn trẻ mà, lại có việc tốt nữa, gặp cô nào mình cũng xưng là nhân viên của LQCX thuộc công chức quốc phòng, nên được nhiều cô thích mình lắm. Khi Việt Cộng vào chiếm miền Nam thì họ trưng dụng tôi và nhiều người khác nữa ở lại làm việc tại LQCX,” ông Hòa kể.
Ông kể thêm: “Nhưng lúc đó, tôi vừa làm vừa tìm cách vượt biên, và khi ra đi tôi chẳng đưa cô nào đi chung với tôi cả… Tôi sống độc thân nơi xứ lạ cho đến 1984, gặp được một cô vừa đẹp lại vừa hiền nữa. Sau nhiều lần tìm hiểu nhau, đến năm 1984, chúng tôi trở thành vợ chồng. Cho đến bây giờ, chúng tôi có hai đứa con, một đứa thì 30 và một đứa thì đã 28 rồi. Thời gian trôi qua nhanh quá, và không biết những người bạn gái của tôi ngày xưa đời sống của họ ra sao nữa.”
Bà Lan, vợ của LQCX Phùng Hùng, cư dân Garden Grove, cho biết ngày xưa bà là một cô gái trong một gia đình gồm năm người con trai chỉ có bà là gái, quê ở gần đình thờ ông Thủ Khoa Huân, huyện Chợ Gạo, tỉnh Mỹ Tho. Sau đi Việt Cộng chiếm miền Nam, ông Hùng cùng người bạn thân, trước kia làm việc dưới quyền chỉ huy của ba bà Lan, xuống quê để tìm lại người bạn gái cũ, cô cũng là bạn của bà Lan.
“Lúc đó, tuy tôi là gái quê, nhưng cũng có rất nhiều thanh niên đến xin ba tôi để cưới tôi. Nhưng họ muốn cưới tôi không phải dễ, tại vì ba của tôi rất khó và đã ‘cấm cung’ tôi luôn ở trong nhà, không cho có bạn trai. Anh Hùng xuống gặp tôi lần đầu thì anh đã có cảm tình với tôi. Nhưng lúc đó, có đến năm ông đến xin cưới tôi,” bà Lan kể.
Bà vừa cười vừa kể thêm: “Có một cán bộ Cộng Sản từ Hà Nội vào làm việc tại quê tôi. Một hôm, ông đến xin ba tôi để cưới tôi, ba tôi không chịu và nói với anh rằng: ‘Không được, tại vì tôi chỉ có một đứa con gái, tuổi nó còn nhỏ dại nên tôi chưa gả nó cho ai hết.’ Sau khi năn nỉ ba tôi không được, ông mới năn nỉ tôi, và có nói câu này: ‘Nếu cô đồng ý thì tôi sẽ quản ný và tiếp thu cuộc đời cuộc đời của cô Nan (Lan).’ Khi nghe câu này tôi không thể nín cười, và cũng không đồng ý.”
Cũng theo bà Lan kể, sau đó bà sợ ông cán bộ này dùng quyền lực để ép bà lấy ông, vì ba của bà lúc trước cũng có thời gian làm việc cho chính phủ VNCH. Sợ quá, bà liền viết một lá thơ gởi cho ông Hùng để kể về tình trạng của bà đang bị như vậy.
Bà Lan kể tiếp: “Khi tôi viết xong lá thơ thì mới biết là mình đã có cảm tình với anh Hùng. Vì đến lúc tôi bị nhiều người khác theo, thì tôi nghĩ, chỉ có anh Hùng là tôi thích nhất. Sau này, anh Hùng mới kể cho tôi biết là lúc mới xuống gặp tôi lần đầu thì anh đã có người yêu là một ca sĩ ở Sài Gòn, nhưng khi gặp tôi thì anh lại thầm yêu tôi rồi, nên khi anh nhận được thơ thì anh đã rời xa cô ca sĩ ấy và xuống quê xin ba tôi để được cưới tôi.”
Cũng theo bà Lan kể, ông Hùng nhờ người mai mối để hỏi cưới bà Lan. Nhưng ba của bà không chịu, vì ông cho là ông Hùng ở Sài Gòn, không biết nguồn gốc của ông như thế nào. Cũng may, lúc đó vì thấy ông Hùng dễ mến nên bà nội của bà đồng ý gả bà cho ông Hùng.
Ðám cưới của hai người được tổ chức vào năm 1977. Ðến năm 1987, vợ chồng bà và ba người con được sang định cư tại Hoa Kỳ theo diện bảo lãnh của người em trai của ông Hùng.
Bà Lan vui vẻ kết thúc truyện tình duyên của bà: “Tôi và anh Hùng gặp chỉ có ba lần thì được trở thành vợ chồng. Ðây là duyên nợ. Chúng tôi chung sống trên 40 năm mà không cãi lộn hay gây gỗ với nhau dù chỉ có một phút. Bây giờ đứa con gái lớn của tôi đã 39 tuổi rồi, chúng tôi đã có cháu ngoại rồi. Tuy rằng vợ chồng tôi đều đã có tuổi hết rồi, nhưng chúng tôi rất hạnh phúc và lúc nào cũng gọi với nhau bằng hai tiếng rất ngọt ngào: ‘Mình ơi!’”
Dân Lào Cai liều mình băng qua nước lũ để mưu sinh