Thursday, March 28, 2024

Ngựa quen đường cũ

LTS: “Biết Tỏ Cùng Ai” do cô Nguyệt Nga phụ trách, nhằm mục đích góp ý, chia sẻ những ưu tư, vướng mắc về những vấn đề liên quan đến cuộc sống, đời thường mà quý vị không biết tỏ cùng ai. Thư từ xin gửi về: Người Việt (Biết Tỏ Cùng Ai), 14771 Moran St. Westminster, CA 92683, hay email: [email protected].

Thưa cô Nguyệt Nga, cháu lập gia đình đã 27 năm. 27 năm, những ngày hạnh phúc có thể đếm trên đầu ngón tay, còn lại là phiền muộn, nhục nhã, đau đớn, ê chề.

Tụi cháu lấy nhau được 3 năm thì vợ cháu bắt đầu có những cuộc đi chơi riêng không báo trước, có khi còn vắng nhà qua đêm. Sau thời gian tìm hiểu, cháu khám phá ra, cô ấy có quan hệ với một người ngoại quốc làm chung hãng. Cháu thật ngao ngán và xấu hổ. Nhưng vì sĩ diện, cháu không dám làm lớn chuyện, chỉ biết âm thầm ngậm đắng nuốt cay, và lấy lời khôn dại để mong vợ trở về nẻo chánh.

Không biết vợ cháu hồi tâm hay vì một lí do gì khác. Tuy nhiên, việc quay trở lại cũng khiến cháu rất vui. Thời gian này vợ cháu sinh được một cháu gái, tiếp theo là một cháu trai. Tụi cháu sống êm đềm hạnh phúc. Hai vợ chồng ra sức làm ăn để dành tiền. Tụi cháu mua được nhà cho hai vợ chồng, mua được nhà cho cha mẹ vợ, và cũng làm chủ được hai cái tiệm.

Cháu giao một cái tiệm ăn cho vợ quản lý. Đây là cơ hội cho ngựa quen đường cũ mà cháu không lường trước được. Vì là tiệm bán đồ ăn, nên tụi cháu đã thuê thêm mấy người Mễ phụ giúp. Một trong những người Mễ đó đã gây sự đàm tiếu trong nhân viên của tiệm. Chuyện lâu dần đã đến tai cháu. Cháu có khuyên vợ nên chấm dứt mối quan hệ bất chính đó, nhưng vợ cháu không nghe. Cuối cùng, cháu đã đem câu chuyện này về nói với anh chị em bên vợ. Nhưng họ không tin cháu.

Suốt 4 năm trời, cháu sống trong sự lạnh nhạt, hắt hủi của vợ cháu, nhưng cháu vẫn cố gắng nhịn nhục và vẫn tiếp tục phụ vợ những công việc trong quán. Tất cả những cố gắng đó chỉ vì cháu muốn giữ sự bình an cho con cái. Trong khi đó, càng ngày vợ cháu càng biểu lộ sự quan tâm đặc biệt đối với cậu Mễ.

Vì gia đình bên vợ không tin chuyện này, nên cháu muốn chứng minh cho gia đình vợ thấy. Cháu đã cùng với người em trai, một người con nuôi, và một người bạn bắt quả tang vợ cháu cùng với cậu Mễ. Cháu có quay phim lại để làm bằng chứng. Cái đau đớn nhất là, người đàn ông Mễ kia, chỉ đáng tuổi con của vợ cháu. Anh ta mới trên 20 tuổi, trong khi con gái cháu đã lên đại học.

Khi gia đình bên vợ cháu biết cháu đã bắt được quả tang, thì họ nói cháu nên giữ bí mật đừng cho người ngoài và hai con biết. Trong khi đó vợ cháu vẫn không hồi tâm khi mọi chuyện xảy ra. Một lần nữa cháu cũng cố gắng nói với cô ấy là còn thương và muốn làm lại cuộc đời không, thì cô ấy trả lời: Muốn ly dị.

Thưa cô Nguyệt Nga, trời đất như sụp đổ trước mặt cháu. Cháu đến thưa chuyện với ba mẹ cô ấy và nhận được sự đồng tình của ông bà, nên đã tiến hành việc ly hôn.

Hiện nay việc ly hôn đã ngã ngũ. Cháu giữ một căn nhà để ở, còn vợ cháu giữ hai cái tiệm và một căn nhà.

Mọi sự tòa đã phán quyết, đã yên phần mỗi bên. Nhưng thực tế đâu có được vậy. Vì làm chủ hai cái tiệm, là nơi khách khứa, người thân quen ra vào. Cô ấy không chừa một cơ hội nào rêu rao, nói xấu cháu. Ban đầu cháu còn lơ đi để sống, nhưng dần dà, vì điều này xảy ra càng ngày càng nhiều và lan rộng, khiến cháu quá bực mình. Cháu không thể nhắm mắt bịt tai được. Nhất là khi cô ấy lại mon men tấn công vào tình cảm của hai đứa con dành cho cha, cô ấy muốn làm hỏng, làm xấu hình ảnh của cháu trong mắt hai đứa con. Một phần vì cô ấy lợi dụng chuyện cháu đã không nói gì với các con về những chuyện xấu của mẹ chúng.

Cháu xin quí độc giả lời khuyên, để bằng cách nào cháu có được đời sống bình an, thoát khỏi những rì rầm của nhân thế về những điều vu cáo từ người vợ cũ. Cháu xin cám ơn cô Nguyệt Nga và quý độc giả.

C.

Góp ý của độc giả:

-Lời Thật:

Chào ông C. Ông C nói: “27 năm qua những ngày hạnh phúc có thể đếm trên đầu ngón tay, còn lại là phiền muộn, nhục nhã, đau đớn, ê chề.”(Hết trích).

Hãy nghe tôi buông bỏ hết đi, rồi sống độc thân như tôi vậy, sống một mình tự do tự chủ, đừng có nghĩ đàn bà nữa.

-Cô Hai:

“Suốt 4 năm trời, cháu sống trong sự lạnh nhạt, hắt hủi của vợ cháu, nhưng cháu vẫn cố gắng nhịn nhục”

Đàn ông như cậu cũng hiếm có, vợ ngoại tình đi ngoại tình lại, mà vẫn nói: “Một lần nữa cháu cũng cố gắng nói với cô ấy là còn thương và muốn làm lại cuộc đời không, thì cô ấy trả lời: Muốn ly dị.”

Cậu có nghĩ tại cậu nhu nhược như vậy (tôi xin lỗi) mà vợ cậu chán không? Đàn bà hay đàn ông cũng thế, có khi phải dùng “roi” mới work. Cưng chìu quá đôi khi hỏng việc. Phải chi ngay từ lúc vợ cậu quan hệ với ông ngoại quốc trong sở, cậu làm dữ đi thì có khi không có lần sau với ông người Mễ. Vợ cậu thuộc loại trẻ không tha già không buông.

Tôi biết lòng cậu cũng còn cay đắng lắm, nhưng thôi đi, phải biết thế nào là đủ. Vợ cậu như thế là quá đủ để tống cổ ra khỏi nhà. Có một điều tôi không hiểu là tại sao vợ cậu có lỗi mà được chia gia tài nhiều thế? Vợ cậu ngoại tình thì đáng ra tòa xử không cho dính dáng đến con cái, mà ở đây hình như vợ cậu vẫn được nuôi người con trai?

Hay là chính cậu đã nhường nhịn vợ, lấy phần ít ỏi, để cho vợ phần nhiều, vì nó còn phải nuôi… trai nữa.

Cậu mạnh mẽ lên coi, đàn ông lên coi. Con vợ mà nói nhăng nói cuội bêu xấu cậu thì đến mắng cho nó một trận cho nó biết tay. Còn chuyện nó làm xấu cậu với hai con, ôi hai đứa nó lớn đủ để biết đâu là trái đâu là phải, cậu sợ gì khi mình làm đúng.

Tôi nói thiệt nghe, tôi mà có con trai nhu nhược như cậu tôi cũng không ưa đâu, nếu không muốn nói là tôi đét vào đít cho chừa tật yếu đuối. Chúc cậu may mắn.

-ThanhLe:

Thưa anh C. Khuyên anh bỏ ra ngoài tai những lời ve tiếng ong thì ai cũng khuyên được, vì họ không phải là người trực tiếp “chảy máu”. Nhiều khi mình khuyên người nào đó hỷ xả, bỏ qua, tha thứ… vì chuyện không xảy ra cho mình. Chứ nếu chuyện xảy ra cho mình thì mình có nhảy đong đỏng lên không!

Nên anh cứ tức đi, cứ chửi thề đi… nhưng thời gian là liều thuốc mầu nhiệm. Câu này nó sến súa vậy đó, nhưng nó đúng cực kỳ. Cái gì rồi cũng qua, cô ta nói hoài rồi cũng chán, người nghe cô ta kể hoài, ban đầu cũng nhiều chuyện mà lý thú lắng nghe, riết kể hoài một chuyện người nghe cũng mệt. Con cái thì anh đừng lo, càng ngày nó càng lớn, nó sẽ hiểu chuyện và thương anh hơn.

Chỉ có chờ thời gian rồi mọi chuyện phai lạt thôi anh ơi! Anh nên có bạn mới. Không gì mau quên một tình yêu bằng có một tình yêu mới. Có người mời sẽ yêu đời hơn, sẽ quên và chả thèm để ý đến chuyện người cũ.

Anh đừng để ý nghĩ sợ đàn bà, đàn bà cũng có người này người kia anh à. Người giống vợ cũ của anh cũng hiếm hoi lắm! Anh xui tận mạng mới gặp chứ không dễ gặp đâu.

Theo ý tôi, nên có tình yêu mới, để mau chóng xóa đi tình cũ. Chúc anh may mắn.

Vấn đề mới:

Đời Xuân Thu, tướng Ngụy Thù có tì thiếp rất đẹp là nàng Tố Cơ, khi gần chết dặn con trai là Ngụy Khỏa rằng, “khi cha chết hãy chôn sống nàng Tố Cơ theo.” Đến khi cha chết, Ngụy Khỏa không làm theo lời dặn, vì cho rằng lúc dặn dò, cha mình không còn sáng suốt nữa, nên Ngụy Khỏa tha chết cho Tố Cơ.

Thưa cô Nguyệt Nga, lúc bố cháu còn mạnh khỏe, còn rất sáng suốt, ông hay dặn cả nhà, khi ông chết thì ai muốn đến để tang thì hãy cho họ để. Tụi cháu và mẹ cười ông vì cho rằng, ông chỉ nói tào lao, ai mà đến xin để tang! Nếu không phải là người ruột thịt máu mủ. Còn nếu ông có ẩn ý gì thì chắc chắn một triệu phần trăm không có. Bởi ông là một người cha nghiêm túc, thương vợ, chung tình. Ông có một cuộc sống đàng hoàng không thuốc lá, không cà phê, không rượu chè, trai gái. Ông sống với mẹ cháu 52 năm, phải nói là chưa một lần nói nặng, nếu có la lối thì chỉ phía mẹ cháu thôi, còn ông thì hiền lành, nói năng lúc nào cũng từ tốn.

Lời dặn của ông, cả nhà coi như gió thoảng qua, chẳng ai thèm nhớ lấy.

Rồi thì, bố cháu mất. Trong lúc tang gia bối rồi, có một gia đình mẹ, con trai và hai cháu nhỏ, đến xin để tang! Bà ấy cũng trạc tuổi mẹ cháu, nghĩa là trên 70. Anh con trai thì cũng đã lớn, hai đứa cháu còn nhỏ.

Cũng may là khi gia đình bà ấy đến, không có mẹ cháu ở đó. Đúng là bom nổ, trong lúc tang gia bấn loạn càng bấn loạn hơn. Khi tụi cháu hỏi thăm, thì bà ấy nói chỉ là người bạn thân lâu năm, ở tiểu bang xa, nghe tin bố mất nên đến để, trước nữa xin để tang, sau nữa để biết mặt gia đình. Bà nói mà đẫm nước mắt. Trời ơi là Trời! Dù không nói ra, nhưng lòng mấy chị em đều nghi ngờ “tình bạn lâu năm” này. Bạn mà làm gì cần để tang, bạn thôi, làm gì mà lặn lội cả con cả cháu về xin để tang? Bao nhiêu câu hỏi đặt ra, nhưng bà ta nhất mực nói chỉ là bạn lâu ngày. (Thêm một điều nữa, là người con trai có khuôn mặt y tạc khuôn người anh trai của cháu).

Ngày tang lễ gần đến, tụi cháu đã bàn với nhau là cứ cho họ để tang, vì phải thực hiện lời dặn của bố, huống chi bố cháu đã lặp đi lặp lại điều này nhiều lần trong lúc ông còn sáng suốt, thì đây không phải là chuyện đùa. Mọi sự sau đó hạ hồi phân giải.

Cháu muốn hỏi cô Nguyệt Nga là tụi cháu nên xử thế nào với gia đình kia sau ngày tang lễ và giải thích thế nào để mẹ cháu đừng đau buồn thêm vốn đã quá đau buồn với cái tang của bố cháu?

Kim Hậu

*Nguyệt Nga rất mong nhận được sự góp ý của quí độc giả xa gần. Thư góp ý, quý độc giả gửi sớm cho Nguyệt Nga; gửi chậm, tòa soạn không thể đăng được vì đã sang một đề tài khác.

Thư từ gửi: [email protected]

Mời độc giả xem Điểm tin buổi sáng Thứ Ba, ngày 25 tháng 4 năm 2017

CÓ THỂ BẠN QUAN TÂM

MỚI CẬP NHẬT