Friday, April 19, 2024

Tiếc thương Trần Anh Kiệt

 

Trần-Anh-Kiệt đi về thiên-cổ!
Nghe tin dường sấm nổ bên tai!
“Nhân-sinh tự cổ thùy vô tử”
Mà vẫn không ngăn nổi ngậm-ngùi!

Nam Úc hằng mong người Bắc Mỹ
Trời Âu vẫn đợi Á… chơi vơi…
Từ khi trăm nẻo đường lưu-lạc
Mỗi đứa bâng khuâng một góc trời !

“Bạn bè lớp trước nay còn mấy!”
Mổi lúc “chia tay” mỗi nghẹn ngào!
Người đi thôi hãy về miên-viễn
Kẻ ở thẩn thờ khóc biển dâu!

Anh linh nhớ ghé về quê cũ
Chỉ một lần thôi rủ bụi đường
Trà-Vinh rất đổi thân-thương
Cưu mang ta, nửa đoạn đường thế-gian!

Kiệt ơi, hạc nội mây ngàn
Về vui với cõi niết-bàn… Anh đi!

Hội Ái Hữu Trà Vinh kính điếu!

_________

Trần Anh Kiệt và tôi,

Sau ngày VC chiếm được miền Nam, 30/4/1975, tôi rời gia-đình ở Sài-Gòn bay về tận quê nhà là Xã Long-Hòa, tức Cù-lao Cổ-Chiên, nghĩ là có thể trốn lánh được chăng. Nhưng không, chỉ một tuần lễ sau là bị… lộ! Nửa đêm, một tiểu đội du-kích xã đến vây nhà, lên đạn rôm rốp và… lôi tôi đi!

Chúng giải tôi ngay lên… khám lớn Trà-Vinh! Ai cũng biết, trong đó đang đầy ắp những người của bên thua cuộc! Và tôi đã gặp và quen Trần Anh Kiệt nơi đó! Cơ duyên là do tình cờ được, nằm gần nhau trong chốn lao tù! Kiệt vui tính, cởi mở và chúng tôi thân nhau từ đấy!

Thời gian sau, VC phân tán, đưa đi từng nhóm, Kiệt xuống trại lao cải Long-Toàn, còn tôi thì qua Cần-thơ…và cứ thế, mỗi kẻ ra đi một… hướng tù! Năm 1982 tôi ra tù từ trại Gia-Trung (Gia-Lai-Kontum, nơi mà Bà Bùi-Thị-Minh-Hằng cũng vừa được thả, tôi mới biết VC vẫn còn giữ trại giam nầy đến bây giờ), về gia-đình ở Sài-Gòn không được vì chúng buộc các sĩ-quan “Ngụy” cải tạo về không được cư-ngu ở “Thành-phố Sài Gòn” mà phải về miền quê, bất cứ quê nào, hoặc là phải đem gia-đình đi… kinh-tế-mới! Thế là tôi một mình bay về Trà-Vinh, và tôi gặp lại Kiệt.

Khi biết tôi ra tù về quê đơn thân độc mã với hai bàn tay trắng. Một hôm, anh lấy xe đạp chở tôi xuống xóm Cây Dầu Lớn, thuộc xã Hòa Thuận, chỉ cho tôi một miếng đất giồng và nói:”Tôi chia cho anh phân nửa miếng đất nầy (ước độ 2 công), tặng anh, để anh làm mà sống…”.
Khổ nổi, từ nhỏ đến giờ tôi có cầm cái cuốc, cái cày gì đâu? Tôi lại về Long-Hòa, từ đó những người thân đã giúp một hướng mưu-sinh khác. Khi tôi trở lên thị-xã tìm Kiệt để nói lời khước-từ và cám ơn về Tình nghĩa miếng đất giồng thì anh đã đi… vượt-biên rồi!

Mãi năm 1993, gia-đình tôi đi H.O qua Mỹ, định-cư ở Orange County, lần lượt gặp lại bạn bè, hỏi thăm mới biết Trần Anh Kiệt định-cư ở Úc. Mừng vì chúng tôi cùng được sống nơi xứ sở của tự do, nhưng gặp lại nhau thì không thể vì là hai phương trời xa diệu-vợi, để rồi, ngày 4/2/2017, nghe tin Kiệt “lìa bỏ bạn bè…!”. Anh Kiệt ơi! Hãy yên vui nơi cõi Niết Bàn! Rồi thì tất cả chúng ta sẽ gặp lại nhau nơi chốn vĩnh-hằng hay vùng trời miên-viễn đó!

Nguyễn Văn Thanh

 

[disqus_shortcode_codeable]