Monday, March 18, 2024

Trả nợ ân tình

LTS: Kỷ niệm 40 năm thành lập, Nhật Báo Người Việt mở cuộc thi viết mang tên “Tâm tình độc giả cùng Người Việt qua 40 năm” dành cho độc giả khắp nơi trên thế giới. Bài viết bằng văn xuôi tiếng Việt, theo thể loại truyện ngắn, ký, tản văn dài tối đa 2,000 chữ, kèm theo hình ảnh. Cuộc thi có các giải thưởng: Giải nhất $2,000, giải nhì $1,000, giải ba $500, giải khuyến khích $200. Bài viết đánh máy hoặc viết tay trên một mặt giấy (không tẩy xóa). Tác giả bài viết cần ghi rõ họ tên, bút danh, địa chỉ liên lạc, số điện thoại và địa chỉ email (nếu có), gửi qua đường bưu điện, hay gửi trực tiếp tại tòa soạn hoặc gửi qua email: [email protected].

Mike Nguyễn

Đọc báo Người Việt hơn 20 năm nay. Giờ nghe tin có cuộc thi viết dành cho độc giả, nhân kỷ niệm ngày báo tròn 40 tuổi, xin góp vài chữ, coi như trả một tí cho món nợ ân tình (vì toàn đọc “chùa”).

Hồi ở Việt Nam, thèm đọc muốn chết mà tiền không có. Miệt quê, chỉ có sắn khoai nương rẫy là sẵn. Mà sách báo cũng chẳng được hay. Sang Mỹ năm ’92. Vớ trúng gì đọc đó. Báo tiếng Việt tờ nào cũng hay. Phóng viên uyên bác, nói năng mạnh dạn, rõ ràng, chả sợ cấp chính quyền nào.

Nhớ mang máng là ngoài tờ Người Việt, in dày và trang trọng, còn có Tiếng Việt, Sài Gòn Nhỏ, Phụ Nữ Ngày Nay, Viễn Đông,… Đọc xong phần tin tức, sang bình luận, sang những trang “Tìm bạn bốn phương” và “Tử vi Tây Phương.”

“Em 27 tuổi, ngoại hình dễ coi. Muốn kết bạn với các anh từ 30 đến 35 tuổi, trình độ đại học, nghề nghiệp vững. Nếu hạp sẽ tiến xa”. “Em 30 tuổi. Thích nghe nhạc, khiêu vũ. Muốn kết bạn với các anh có nghề nghiệp chắc chắn. Xin đừng đùa giỡn.” Tóm lại là các cô đòi hỏi bạn trai phải có trình độ đại học, có nghề nghiệp tốt, tài chính khả quan. Có nhà cửa càng tốt. Rồi thì phải hiền, dễ thương, tốt bụng, và thậm chí cả đẹp trai, hát hay, cũng như nhảy giỏi nữa mới chịu. Má ơi! không có cô nào tìm người có “thâm niên” đi bỏ báo như mình. Ấy vậy mà vẫn cứ ham đọc. Vừa đọc vừa mơ. Mấy em hãy đợi đấy. Anh xong đại học là “vơ bèo vạt tép” hết lượt cho thỏa lòng.

Thế còn trang tử vi? Á, “tuổi Bọ Cạp tuần này rất đào hoa. Có thể gặp ý trung nhân.” Cả tuần cứ nhấp nhỏm ngóng chờ. Cuối tuần ngồi tổng kết. Xem nào, hôm Thứ Tư đi dạo ngoài park. Gặp một cô Mỹ tóc nâu mắt xanh. Cô ấy chẳng nhìn mình nhưng con chó cô dẫn theo tự nhiên nó chạy lại hôn hít mình. Cô ta chỉ mỉm cười nói sorry mà không nhìn thử mặt mình méo hay tròn. Vậy thì ngoài cái xin lỗi của  cô này ra, chỉ có con chó là nó mê mình. Đào hoa kiểu gì đâu. Rầu!

Không biết do cầu khẩn nhiều trời thương, hay do nghiên cứu tử vi, biết chọn đúng ngày tốt giờ lành để tán gái, mà vào đại học cặp được một cô hết sẩy. Cô này đã đẹp mà còn học giỏi “bá cháy.” Biết nhau từ dưới college, nhưng lên đại học cổ mới hết “ngoảnh mặt làm ngơ.” Nhớ hôm tốt nghiệp college, cả mấy chị em cô ấy đều đứng top của trường Mesa College. Báo San Diego Union Tribune phỏng vấn, hỏi… “Ba trước làm gì?” Nói “Major”….  Tôi đọc báo giãy nãy hỏi “Ổng hút thuốc lá à?” “Không! Má em bắt ổng bỏ thuốc lá từ hồi mới sang lận. Mà sao hỏi vậy?” “Chứ ổng tội tình gì mà bị giáng cấp từ trung tá xuống thiếu tá?” “Ai biết đâu. Biết được chữ nào nói chữ đó. Mà trung tá tiếng Anh là gì?” “Là Sergeant” – Tôi nói đùa. “Vậy à, lần sau sẽ nói ổng làm Sergeant.” Tôi can không kịp. Chớ ổng biết được, ổng đập tui chết. Dạy nên không dạ, toàn dạy hư cho con gái ổng.

Lúc vào đại học (UCSD)  là tôi đã có 4 năm đọc các báo tiếng Việt. Thiên văn, địa lý, Đông Tây Kim Cổ, đều đã có thể “nổ” như bắp rang. Tôi mới dò hỏi cô nàng của tôi cho biết nàng thích món gì, đặng tôi có thể hầu chuyện cho hấp dẫn. Dò mãi cũng chẳng ra, đành phải hỏi thẳng nàng là em thích đọc cái gì? Nàng nở một nụ cười e lệ, trông “em hiền như ma-sơ”, thỏ thẻ nói dạ em chỉ thích đọc trang Cáo Phó. Tôi phải vận nội công, tụ khí xuống đan điền cho khỏi phọt cà phê ra ngoài. Xong, tôi nghiêm trang như đang đi lễ mà thưa với nàng rằng “Đúng! trang Cáo Phó là trang có trang trí đẹp nhất trong tờ báo. Nhìn cũng đã lắm.”

Sau này nghĩ lại mới thấy cái phước của tôi còn lớn. Bây giờ tôi đang nằm dưới sự cai trị “toàn diện, tuyệt đối” của nàng. Thử hỏi hồi đó mà tôi cười thì bây giờ sống sao nổi với “lãnh tụ” của tôi?

Quay lại với báo Người Việt. Thực ra thì ban đầu tôi thích Tú Gàn bên Sài Gòn Nhỏ. Ổng chửi từ trái sang phải, tuyên bố hùng hồn, chê, mắng, và chế giễu người khác không nương tay. Tôi nhìn ở ông ấy là sự giỏi giang và tự tin. Tuy nhiên, khi tuổi đời chất cao hơn chút, chịu khó suy nghĩ hơn trước chút, tôi thấy mình không còn thích hợp với lối nói đó nữa.

Tôi quay sang thích tác giả Ngô Nhân Dụng kể từ những năm 1998 tới giờ. Ban đầu tôi hay bỏ qua những bài bình luận của ông vì cái tiêu đề kém hấp dẫn quá. Đọc cái tiêu đề thấy nó nhàn nhạt làm sao. Nhưng khi đọc vào bài báo mới thấy rất hay. Lập luận vững chắc với dẫn chứng rõ ràng, lối nói chừng mực của ông nó hạp với cái “tạng” của tôi sau này. Tôi nghĩ rằng chọn tiêu đề kém hấp dẫn là chủ ý của tác giả. Tác giả muốn người đọc thực sự thưởng thức nội dung toàn bài báo chứ không phải chỉ vì cái hào nhoáng ban đầu. Vì cái gì dễ đến thì dễ đi, thích cái tiêu đề mà đọc bài dỡ thì lần sau sẽ không ghé lại. Không thích tiêu đề mà thích bài báo thì lần sau vẫn cứ vào đọc. Với tôi, ông ấy là người viết bình luận hay nhất trong các đài báo Hải Ngoại kể cả VOA, RFA, hay BBC.

Internet làm thay đổi bộ dạng báo chí và tiêu diệt nhiều tờ báo truyền thống. Rất mừng là Người Việt đã biết chuyển đổi ngoạn mục bằng cách có thêm Người Việt Online, với đủ các dạng tin tức rất phong phú. Tin Cộng Đồng, tin trong nước Mỹ, tin ở Việt Nam, tin quanh thế giới… đến  những thông tin thiết thực ảnh hưởng trực tiếp đến cuộc sống hàng ngày như các luật mới về giao thông của tiểu bang Cali, cũng được cập nhật trên trang nhà. Chuyện cướp giật hay nguy hiểm ngay trong khu vực mình sinh sống thì quả là hữu ích khi được báo đề cập đến. Cho nên, NVOnline rất gần gũi với bạn đọc, nhất là ở Mỹ.

Với các tin tức bên Việt Nam xuất hiện trên facebook, tôi vẫn đợi báo Người Việt kiểm chứng giùm rồi mới tin. Vẫn biết rằng điều này không có nghĩa là báo Người Việt luôn luôn đúng.

Tôi nhớ một dạo có một phóng viên bổn báo viết về kỹ thuật mà lẫn lộn giữa hai đơn vị KW và KWh, một lỗi rất phổ biến. Tôi có góp ý mà hình như không thấy hiện lên. Tuy vậy, có vẻ như ban lãnh đạo báo đặt trọng tâm vào chất lượng báo khoa học. Gần đây mục này được phụ trách bởi tác giả Hà Dương Cự. Tác giả này rất thích hợp cho đề tài khoa học. Viết hay! Hà Dương Cự viết chuyện khoa học đúng theo tinh thần khoa học: ngắn gọn, rõ ràng, đầy đủ.

Cùng một tinh thần khoa học như vậy, mục sức khỏe thì nổi bật với Bác Sĩ Hồ Ngọc Minh. Bác Sĩ Minh viết vừa đủ để hiểu nên dễ nhớ. Viết không quá ôm đồm, vừa đủ kéo sự chú ý của người đọc mới có thể gọi là lôi cuốn.

Về xe hơi, Tư Mỏ Lết viết được. Xe hơi là đam mê của không ít quý ông. Cho nên, Tư Mỏ Lết đi cua gái chắc ế vì quý bà hổng thích xe hơi, nói khô nước bọt cũng rứa.

Về phóng sự thì có Ngọc Lan dẫn chuyện rất “ngọt.” Đằng Giao và một vài cái tên nữa tôi quên, thì đứng sau một chút.

Mỗi ngày tôi vẫn vào trang Người Việt Online hàng chục lần. Cứ rảnh vài phút là nhảy vào lướt qua coi có gì mới. Báo cập nhật khá thường xuyên và bất chừng nên đủ lôi cuốn cho mình vào một cách thất thường, mà không phải đợi giờ giấc cố định.

Lâu lâu có bài đóng góp của vài độc giả thấy cũng hay lắm. Tôi nhớ có một bài viết của một cô kể về việc làm ở tổng đài 911. Bài viết là đề tài rất lạ cho người Việt nói chung. Lối văn cũng dí dỏm, mới mẻ. Một cô khác viết về “quê hương” Pistachio khá duyên dáng. Cô này còn chụp hình đứng giữa cánh đồng hoa vàng làm các chàng mê tít thò lò (well, ít nhất là có tui).

Ở trang Người Việt Online, tôi tìm gần đủ các cảm xúc ai, ái, ố … Chẳng hạn như: tự hào khi nghe tin ông Lương Xuân Việt lên thiếu tướng. Vui mừng khi nghe các ứng viên gốc Việt thắng trên chính trường. Đặc biệt là hết sức phấn khích với các thắng lợi của những nữ dân biểu gốc Việt trẻ trung, năng động, và khả ái. Đau đáu với nỗi khổ của nông dân, hay sự bất công với người dân ở quê nhà nói chung. Cảm động với những cuộc hội ngộ hy hữu khi hoàn cảnh bi thương ban đầu lại đưa dẫn đến những kết thúc rất có hậu. Hồi hộp với “căn nhà ma.” Cuốn hút với những cuộc tìm kiếm trùng phùng. Cảm thương những mảnh đời hẩm hiu. Mải mê với các tour viết về du lịch. Băn khoăn với các vấn đề lớn nhỏ trong xã hội Mỹ như thuế, nợ quốc gia, an sinh xã hội, bảo hiểm y tế, đảng phái,… Vui mừng với không khí Noel. Lo lắng với với trộm cướp hay bắn giết quanh vùng mình ở… Kể mấy cũng không hết. Cuộc sống muôn màu gần như tìm được ở trang báo. Cái duy nhất chưa tìm được trọn vẹn ở bổn báo đó là sự khôi hài.

Tới đây thì phải “túm lại” kẻo quota 2,000 từ sắp hết. Tôi nghĩ sở dĩ báo Người Việt đi xa được như vậy là vì chủ trương trung dung của nó. Ngã về phía này hay phía kia thì trước sau chắc cũng “ngã,” khó tồn tại lâu.

Với sự góp mặt của facebook và blog, liệu báo có sống nổi 30 năm nữa không? Tôi nghĩ là được. Thế hệ như tôi, 30 năm nữa thành U80, còn xuân chán. Cứ giữ sự phong phú, đa dạng, và cả đa chiều, thì sẽ bền lâu.

Nhân dịp kỷ niệm 40 năm ngày thành lập báo Người Việt, xin gửi lời cảm ơn đến toàn thể nhân viên bổn báo. Chúc quý vị vui vẻ, sức khoẻ, và may mắn. (Mike Nguyễn)

Video: Tin Trong Ngày Mới Cập Nhật

Copyright © 2018, Người Việt Daily News

Lưu ý: Để mở âm thanh, xin bấm vào nút muted icon imagephía góc phải bên dưới của khung video.

MỚI CẬP NHẬT