Tháng Bốn Bảy Nhăm

Trần Trung Tá

Ta với ngươi cùng nỗi xót xa
Ngươi nằm nhích chút, xích xê ra!
Chúng ta đâu thiết gì hơi ấm
Bỏ lại từ lâu ở nước nhà!

Ta với ngươi hai cái mền, nghe
Một, ta gói xác bữa ta về
Một, ngươi gói xác ngày chung cuộc
…còn cái gì đâu để giấu, che?

Ta với ngươi nhìn tấm lịch, kia
Ba mươi tháng Bốn giống như hề
Hề lô… mừng gặp anh em cũ
…hay đọc tên từng mỗi tấm bia?

Ta với ngươi hề chung cải tạo
Tàn binh tàn tạ kiếp người thôi
Một ngày đã biết là muôn thuở
Thì có mong chi nữa khứ hồi?

Ngươi ạ, ngoài kia mưa với gió
Chúng ta nằm nói chuyện thì thào
Chúng ta một thuở làm mưa gió
Rồi cúi đầu mong có kiếp sau!

Kiếp sau mình dựng cờ lau nhé
Nước Đại Cồ Việt của chúng mình
Sáu mươi ba tỉnh gom thành một
Cẩm tú sơn hà xanh biển xanh!

Nước lớn tự dưng thành nhược tiểu
Đù cha cái lũ sử gia hèn
Viết nhăng viết cuội theo thằng Chệt
Vỗ ngực xưng mình Tư Mã Thiên!

Vỗ ngực…cha đời Quân-Giữ-Ngựa
Ăn gì mà dốt quá Trời ơi!
Ra đường là diện complet đẹp
Về, cỡi áo, thì… cái bụng phơi!

Ta với ngươi cười khóc một lần
Cho trời sao rụng nát con trăng…
Một ngày sống sót bao nhiêu nhục
Tháng Bốn lù lù đến mỗi năm!

Mời độc giả xem chương trình “Con Yêu” với đề tài “Giá trị sự sống của mỗi con người là cao quý và vô giá”(Phần 1)