Friday, April 19, 2024

Má ơi!

LGT: Tháng Năm Lễ Mẹ. Tháng Sáu Lễ Cha. Nhân dịp này, nhóm Kết Nối Việt trên Facebook – nơi quy tụ khá đông những thành viên là người gốc Việt sống khắp nơi trên thế giới – tổ chức một cuộc thi viết “bỏ túi” mang tên “Đấng Sinh Thành.” Với sự đồng ý của Ban Quản Trị Nhóm cũng như của các tác giả, Nhật Báo Người Việt sẽ lần lượt đăng tải một số bài viết là những câu chuyện, những tâm tình có thật liên quan đến tình mẫu tử, tình phụ tử trên nhật báo Người Việt, Người Việt Online và Facebook Người Việt. Kính mời quý độc giả đón xem.

Elisa Nguyễn

Con nước đang lên, cánh đồng sáng sớm và chiều tối nước xâm xấp bờ, cá rô rất nhiều. Thỉnh thoảng anh xách tay lưới ra đồng giăng vài mẻ trong mùa nước nổi. Vừa đặt lưới xong, về đến nhà thì điện thoại reo, một cảm giác bất an lạ lùng khiến anh rùng mình thốt lên “Má có chuyện gì sao!”

Có lẽ đó là cuộc điện thoại nhớ đời của anh, mỗi ngày cả chục cuộc gọi quảng cáo nên điện thoại kêu thì có gì lạ đâu. Trong nhà có cha mẹ già đương nhiên có nhiều nỗi lo, nhưng mọi người thường lo cho ba nhiều hơn, vì ông già hay đạp xe đi tùm lum mà thêm tật uống rượu nữa. Vậy nhưng lúc này đây, chỉ vừa nghe tiếng chuông điện thoại thôi, không hiểu sao trong thâm tâm anh lại nghĩ ngay đến má.

Quả thật, chúng tôi nhận tin má gặp tai nạn. Như thường lệ sáng má đi xe đạp ra chợ, một chiếc xe máy cùng chiều từ phía sau tông làm má té ngã xuống đường. Trong chuyến bay khẩn cấp từ Sài Gòn về Đà Nẵng, anh và tôi chỉ biết nhìn nhau khấn nguyện trời đất cho má tai qua nạn khỏi. Khi người thân lâm nạn, chúng ta luôn ước có một phép màu, tôi yêu má từ trước khi tôi gặp má, tôi quý má qua từng ngày làm con dâu má, tôi đã ước ông trời đừng đột ngột giành má của tụi tôi.

Tôi nghĩ, con dâu có yêu mến má chồng hay không tùy thuộc rất nhiều vào người con trai. Từ lúc làm bạn với nhau, tôi đã nghe anh kể về má thường xuyên, về những ngày cơ cực má đã trải qua. Rất tự nhiên anh gieo vào lòng tôi hình ảnh, kỷ niệm về má, tính cách của má, ứng xử của má… Nên lần đầu tiên gặp má, tôi đã thấy thân thương quá đỗi rồi.

Má dễ gần, chân chất và có vẻ đẹp phúc hậu, tôi và má có thể nói rất nhiều chuyện với nhau. Thường thì tôi tranh thủ khai thác chuyện hồi nhỏ của anh, tôi cũng kể má nghe những chuyện của anh khi sống xa nhà, má rất thích nghe chuyện về con trai. Khi hai người có chung một mối bận tâm, chung một niềm vui thì chẳng còn nhiều khoảng cách.

Tôi và anh đến với nhau khi cả hai nhiều tuổi, nên gia đình rất mong cháu. Tuy nhiên, chưa bao giờ má hỏi tôi hay nói gì về vấn đề này, má cư xử rất tế nhị, không muốn con cái áp lực. Tôi thầm cảm ơn má về điều này. Có thời gian tôi ngại nói chuyện với má, tôi né tránh má, vì tôi mang trong người căn bệnh khiến cho tôi bị hiếm muộn (khó thụ thai), đã ba năm trôi qua tôi vẫn chưa có tin vui, nên tôi rất căng thẳng, sợ má hỏi vì sao chúng tôi lâu có em bé. Rồi sau đó tôi nghĩ khó mà né tránh hoài, tôi quyết định chủ động chia sẻ với má.

Lần đó má vào thăm vợ chồng tôi, tối nào hai má con cũng ngồi chơi nói chuyện tới khuya. Hôm sắp tới ngày má về, tôi rủ má nhắc ghế ra ụ rơm ngồi chơi dưới ánh trăng sáng. Tôi nói cho má biết việc chậm con là do sức khỏe của tôi, bản thân tôi cũng mong con lắm. Má nhỏ nhẹ động viên, má nói con cứ cố gắng rồi ông trời sẽ cho. Má chưa bao giờ làm tôi cảm thấy thất vọng.

Không ngờ đó cũng là lần cuối cùng tôi và má được ngồi chuyện trò to nhỏ bên nhau. Tai nạn bất ngờ khiến má không bao giờ tỉnh lại. Nhìn má nằm bất động trong phòng cấp cứu, dây nhợ chằng chịt, ai có thể cầm lòng nổi khi mái tóc dài bạc trắng như bà tiên của má đã bị cạo trọc lóc cho cuộc phẫu thuật, làm sao không đau khi má không thể mở mắt nhìn con lần cuối. Tôi không quên được cơn nấc nghẹn của anh và câu hỏi “Má sống tốt vậy sao lại có kết cục này hả em?”

Má là người ảnh hưởng lớn trong cuộc đời anh, anh thương má hơn tất thảy mọi điều. Chúng tôi chỉ là bạn đơn thuần gần 10 năm rồi mới bắt đầu yêu nhau, nên tôi hiểu rõ vị trí của má trong tim anh. Cô người yêu nào mà lăm le dành vị trí số một hoặc cái kiểu “anh vì má hay vì em” thì tiêu là cái chắc. Tôi cảm mến anh cũng bắt đầu từ lòng hiếu thảo, tôi nghĩ người đàn ông thấu hiểu vất vả của mẹ, biết san sẻ mọi việc với mẹ thì biết thương phụ nữ và chăm sóc gia đình.

Má mất để lại khoảng trống lớn cho các con. Tôi biết nhiều đêm anh không ngủ được, nhưng cứ nằm im thin thít không dám cựa quậy gì, chắc sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của tôi. Tôi biết, trong lòng anh có nhiều day dứt, anh nghĩ chưa lo cho má được gì, anh hối hận những lúc nổi nóng vô cớ với má, anh nhớ má thời cơ cực có lần té xỉu trên bờ ruộng vì say nắng; anh nhớ trong đêm má đưa anh đi tìm bác sĩ; anh nhớ dáng má đẩy chiếc xe đạp đi qua những con đường đầy cát (má nhất định bắt anh ngồi im trên xe vì anh đang ốm)…

Tôi muốn in cuốn album hình má để kỷ niệm, sau này có con thì cho cháu xem hình bà, nhưng kẹt nổi cái iphone hồi trước tôi dùng (tôi chụp hình má trong đó) hôm trước bị hở mạch tắt ngúm không mở lên được nữa.

Thôi thì mặc may vậy, tôi lục tủ lấy iphone ra ấn thử, ai ngờ mở lên được, tôi mừng quá quýnh quáng chép hình qua laptop, vừa xong iPhone lại tắt và từ đó đến nay lịch sử không lặp lại (tôi cố thử mấy lần chưa lần nào mở lại được).

Sáu tháng sau khi má mất, tôi có thai đôi, tôi đã sinh cho má hai cháu gái dễ thương. Nay mỗi lần dẫn hai bé đến bàn thờ hỏi “bà nội đâu” là bé đã biết chỉ vào tấm ảnh nội, bảo “con ạ nội đi” là hai bé khoanh tay “dạ” rôm rốp.

Tôi như thấy má đang cười. (Elisa Nguyễn)

MỚI CẬP NHẬT