Monday, April 22, 2024

‘Showbiz’ Sài Gòn ‘thống lĩnh’ Hà Nội

Nguyễn Sài Gòn/Người Việt

HÀ NỘI, Việt Nam (NV) – Không nghi ngờ gì nữa khi tận mắt chứng kiến nghe nhìn những gì mà âm nhạc miền Nam đang thống lĩnh miền Bắc trên từng cây số. Nhìn những quảng cáo trên pano, áp-phích, video, băng đĩa, trên máy bay, tàu hỏa, bến tàu bến xe quán nhậu, café, trên taxi trên từng góc phố trong từng ngôi nhà.

Tôi đã sửng sốt khi được nghe nhạc của Phạm Duy, qua giọng ca Thái Thanh, Duy Trác, Thái Hiền  Duy Quang trong một gia đình “cộng sản” nòi. Khỏi phải nói tôi đã phải há hốc miệng khi nghe chủ nhân của nó giới thiệu dàn máy Akai cổ điển chính hiệu được tậu từ Sài Gòn vẫn còn mới cáu cạnh.

Với dàn âm thanh được hiệu chỉnh bằng tay, băng cuộn đựng trong hộp còn mới toanh và đã đời hơn khi nó được stereo-strep-bass liên hoàn nhau từ góc tường nầy qua góc tường khác, cho thấy chủ nhân của nó là một tay chơi… sành điệu cho dù nhìn cái cách “hể hả” của ổng thì cũng chưa thoát khỏi ruộng đồng là mấy.

Nhưng bài viết nầy không bàn về cách “trưởng giả học làm sang” cũng không nói về sự giàu có của những ông quan Việt Cộng đương thời, nó giàu khủng khiếp đúng rồi, nó khoe khoang lố bịch đúng rồi… vì sao nó giàu thì ai cũng biết – vì tự chúng đã thú nhận là “chỉ có tham ô nhũng lạm mới giàu kinh lên như vậy.”

Đây chỉ nói về sự “xâm lăng” có thật của showbiz Sài Gòn đang hoành hành Hà Nội và cái gọi là nền “âm nhạc cách mạng” đang phải lùi bước dù nó được bảo kê độc quyền bởi “báo đài của đảng và nhà nước.” Một nhà văn Cộng Sản đã nói: “Sài Gòn với nền văn hóa của trước 1975 đang từng bước âm thầm ‘giải phóng ngược lại’ Hà Nội.”

Một người bạn làm báo ở Hà Nội đã phải than lên “Hà Nội đang bị Sài Gòn hóa” và âm nhạc của cách mạng – với những diva-divo-tự phong – đang từng ngày mờ nhạt bởi “nhạc vàng” Bolero đã từng bị cấm đoán thì nay khi đâu đâu cũng thấy “live show” của các danh ca hải ngoại-Sài Gòn như: Quang Dũng, Mỹ Tâm, Bằng Kiều, Đàm Vĩnh Hưng, Lệ Quyên, Chế Linh, Quang Lê, Ưng Hoàng Phúc, Tuấn Ngọc, Như Quỳnh, Khánh Ly…

Một nhà hát ở Hà Nội, nơi diễn ra các show ca nhạc của các ca sĩ đến từ Sài Gòn. (Hình: Nguyễn Sài Gòn/Người Việt)

Những chương trình lớn được những đạo diễn được học hành bài bản từ Mỹ về dàn dựng như Đinh Anh Dũng, Tất My Loan, Dustin Nguyễn, Quang Dũng… và dĩ nhiên nó phải được quyền chiếm lĩnh ở Nhà Hát Lớn Hà Nội hay đình đám như Nhà Hát Vũ Kịch Việt Nam.

Hà Nội “Tháng Giêng là tháng ăn chơi” và âm nhạc với những tên tuổi lớn được đưa ra Hà Nội như là một canh bạc được tố láng tẩy và phần thắng luôn thuộc về những ông bầu và những ngôi sao. “Cát xê” được hét lên ngất ngưỡng, giá vé được đẩy lên kịch trần vì “cháy ghế”…

Một triệu, 2 triệu, 3 triệu, 5 triệu, 10 triệu,… tùy theo độ “hot” của từng tên tuổi, những dancing phòng trà, club vũ trường thì giá càng kinh hoàng hơn khi xiêm áo được tung hê sexy… lên sau từng bài hát, rượu đổ ra như suối và tiền chảy ra sông và đêm xuân lại dài ra trong gió mưa mù mịt.

Dường như chính quyền hiện tại chỉ là một tên “đầu gấu” sinh ra để “thu thuế” vì nó cũng chính là kẻ đốt tiền – dân chơi chính hiệu, nó mang tính chất mafia được tập quyền ở trung ương mà thủ đô chính là… Hà Nội. Đó là nơi thế giới “tư bản hoang dã” hình thành, được điều khiển bởi một tập đoàn tội phạm chỉ khác một chút là nó “cực kỳ chính danh giả hình” vì nó được cầm quyền-cai trị bởi những người Cộng Sản “thắng cuộc.”

Văn hóa Sài Gòn chỉ làm một cuộc “điểm xuyết” lên đó một màu sắc sang trọng trang nhã – trong đó âm nhạc là chủ đạo , nó cho người ta biết ai mới là người cầm trịch cuộc chơi và họ đang muốn chơi như thế nào “cho lịch” chơi cho xứng đáng với “người Tràng An” cho hợp lẽ với canh bạc mà họ là người đang “chia bài.”

Một câu hỏi được đặt ra là – ngoài âm nhạc – họ có thực muốn “sở đắc” cái nền văn chương nghệ thuật “vàng vọt ủy mị nguy hiểm” đó hay không trong thời buổi “thay máu” này . Câu trả lời không khó khi người quen là “đảng viên lâu năm” bạn của bạn tôi, đang đắm chìm-miên man-hưởng thụ từng bài hát bất hủ mà không hề sợ mình bị  phản động” chút nào.

Thế nhưng anh ta chợt “choàng tỉnh mộng” khi câu chuyện lái sang vấn đề chính trị “yêu nước dân chủ dân quyền” nào đó… có thể “ảnh hưởng đến nồi cơm hay quan điểm đường lối.” Hoặc như chuyện “diễn biến – tự diễn biến hòa bình – trong Đảng” chẳng hạn là anh tự tắt máy và rối rít hẹn ngày khác vì “phải bận đi họp ngay tối nay” như một con đỉa phải vôi – anh ta quay trở lại chính ngay mình – dù trước đó đã “biểu diễn múa may” như là một con công có cái đuôi xinh đẹp lạ thường. (Nguyễn Sài Gòn)

Nội các của TT Trump sẽ tiếp tục bị ‘chảy máu’

CÓ THỂ BẠN QUAN TÂM

MỚI CẬP NHẬT