Thursday, March 28, 2024

Hoa nở muộn (Kỳ 5)

 


(Tiếp theo kỳ trước)


Vì thất tình cho nên ông Cảnh buồn lắm. Nói chung, đàn bà đẹp mà buồn thì đôi khi có vẻ nên thơ, mơ mộng. Có thể sẽ là nguồn cảm hứng để sáng tác của những nhà thơ, nhà văn, nhạc sĩ hay những nhà nghệ thuật khác.


  Ðằng này, ông Cảnh là một thằng đàn ông “quá niên trạc ngoại ngũ tuần, mày râu nhuốm bạc áo quần thấy quê.” Nhan sắc của người đàn ông đã năm mươi bốn cái mùa thu lá bay, một vợ ba con mà còn buồn vì tình thì coi chẳng hấp dẫn tí nào. Nhìn ông buồn, người ta có cảm tưởng như gặp một người đau bao tử kinh niên đang bị táo bón… ở trong một đám ma. Ấy thế mà hàng ngày ông vẫn phải vén miệng lên để cười với những khách hàng quen, hoặc phải nặn ra nụ cười cầu tài để nói hai chữ “cám ơn” khi thu tiền của khách. Trong khi lòng ông đang chất ngất u buồn, xót xa. Những ngày qua, không khí trong gia đình ông có chuyện không thoải mái, vợ ông có vẻ như đã biết rằng ông có bồ nhí bên Việt Nam, cho nên bà đối với ông thiếu hẳn sự quan tâm. Ông cảm mạo than nhức đầu hay biếng ăn, bà cũng mặc. Bà nói với ông:


– Ông về Việt Nam chơi vui lắm, đâu thấy ốm đau bệnh tật gì đâu mà sao ở đây, ông hay than mệt quá vậy? Nếu ông mệt thì ở nhà nghỉ cho khỏe đi. Tôi ra tiệm đây.


Hàng ngày, tới giờ đi làm bà chẳng đợi ông như ngày xưa, nếu ông chưa chuẩn bị xong. Bà thường kêu đứa con trai lớn lấy xe đưa bà ra mở cửa nhà hàng. Thực ra thì cũng chẳng cần phải tinh tế lắm đâu mới nhận ra là ông Cảnh đang bị tình vật. Vì từ xưa tới nay, có kẻ thất tình nào mà không có khuôn mặt thẫn thờ ngơ gác, nhăn nhó như khỉ phải mắm tôm. Ông Cảnh cũng không ngoại lệ. Bộ mặt ông hàng ngày nói cho người ta biết, hoặc là ông đang bị thất tình, hoặc là ông đang mắc chứng táo bón kinh niên. Ông đau khổ quá mà không nhận ra rằng vợ ông lúc này trang điểm kỹ hơn trước khi đi làm, lúc này bà thường xuyên dùng dầu thơm và ăn mặc có phần trẻ trung hơn, hở hang hơn. Thỉnh thoảng, bà hay cúp ngang cuộc nói chuyện trên điện thoại khi ông bất chợt xuất hiện trước mặt bà. Có đêm, ông quàng tay đặt lên ngực bà, bà nhấc tay ông ra và ôn tồn nói:


– Ông đi Việt Nam về, đã đi khám bác sĩ chưa mà đụng vào tôi.


Ông Cảnh yếu ớt nạt:


– Cái bà này, ăn nói vớ vẩn, tôi về là để kiếm chuyện làm ăn chứ có phải chơi bời đâu mà bà kiếm chuyện với tôi.


Bà Cảnh cười khẩy nói:


– Tôi nghe người ta nói rằng dân Việt kiều về Việt Nam làm ăn thì toàn là mang tiền về vục mặt vào mấy con đĩ và bia ôm ăn nhậu chứ đâu có ai mang được tiền qua bên này? Không biết họ nói như vậy có đúng không.


Nói đoạn, bà xoay người qua bên cay đắng nghĩ:


– Sao ông đi luôn đi, chết ở đâu đó cũng được, mò về đây làm chi cản tay cản chân bà.


Rồi bà nghĩ tới Quang, người thanh niên đã cuồng điên chiều chuộng bà hàng đêm, cho bà nhiều cảm giác mới lạ trong những ngày ông Cảnh ở Việt Nam du hí. Bên kia nằm quay lưng lại đấu lưng với bà, ông Cảnh cũng đang miên man nghĩ về Thu Tuyết. Thật đúng là đồng sàng dị mộng.


Sau tám ngày vật vã trong ái tình hành hạ, chịu không nổi, ông Cảnh quyết định phone cho Thu Tuyết để hỏi cho ra nhẽ. Ông vẫn nuôi một hy vọng mong manh là ông đã nhìn nhầm ai đó giống nàng, theo ông biết thì nàng không có chị em sinh đôi nào cả. Sau hai hồi chuông điện thoại reng, ông nghe tiếng ngọt ngào của Thu Tuyết ở đầu dây bên kia:


– A-lô!


Ông Cảnh cố gắng nói bằng giọng bình thường:


– Em đó hả, đang làm gì vậy?


Giọng Tuyết vui vẻ:


– A anh! trời ơi, anh về bên đó hơn cả tuần nay rồi sao không gọi cho em? Em lo muốn chết luôn, em đã gọi cho anh hai lần nhưng không được. Mấy lần em tính phone ra nhà hàng của anh nhưng lại sợ người khác bắt phone nên lại thôi. Sao anh lại không gọi cho em?


Tuy đã chuẩn bị trước là sẽ cật vấn nàng nhiều câu hỏi mà ông hằng thắc mắc, vậy mà khi nghe giọng nói êm ái ngọt ngào của Thu Tuyết, ông vẫn bị áp phê. Ông vẫn thấy say say như người mới hút thuốc lào xong.


Ông Cảnh cố gắng hỏi một câu thừa thãi:


– Bên đó bây giờ mấy giờ rồi em?


– Dạ, hơn mười giờ sáng rồi anh, em đang chuẩn bị đi chợ đây, em đang tập nấu súp măng cua.


Rồi nàng vui vẻ nói:


– Ðể khi nào anh về, em nấu cho anh ăn.


Ông Cảnh chưa kịp nói gì thì nàng lại thêm:


– Anh đang ở đâu? Nhà hàng anh đóng cửa chưa?


– Ðóng rồi em, anh đang trên đường về nhà.


Nghe giọng nói của ông Cảnh có vẻ mệt mỏi, thiếu sự hào hứng như mọi khi Thu Tuyết làm giọng nói ra vẻ quan tâm hỏi:


– Hình như anh không được khỏe hả, hay là có chuyện gì làm anh không được vui? Mới xa anh có một tuần mà em thấy như cả tháng ấy. Em ước gì có anh lúc này, giá mà anh về đây ở luôn với em có phải hay biết mấy.


Ông Cảnh hít một hơi dài, thở mạnh rồi nói:


– Anh hỏi em điều này, anh muốn em nói thật, em hãy suy nghĩ rồi trả lời anh thật lòng nghe.


– Có chuyện gì vậy anh? Từ xưa đến giờ, có bao giờ em không thật lòng với anh đâu! Em, lúc nào cũng đối xử rất chân tình với anh, anh có gì thắc mắc thì cứ hỏi em đi, em xin thề là em sẽ nói thật lòng.


Nói xong câu này, Thu Tuyết nghĩ bụng. “Nếu em nói điêu ngoa, má chồng em sẽ chết.”


Ông Cảnh hỏi:


– Hôm đưa anh ra phi trường rồi, sau đó em làm gì?


Thu Tuyết trả lời ngay:


– Hôm đó em đi thẳng về nhà và ngủ luôn đến tối, Tại vì đêm trước đó, anh có cho em ngủ đâu, tới mấy lần anh không nhớ sao.


Hình ảnh ân ái cuồng nhiệt gỡ gạc gần như cả đêm trước khi bay về Mỹ hiện lên rõ mồn một làm ông Cảnh ngỡ ngàng xao xuyến, lòng ông chợt dâng lên cảm giác rạo rực. Ông còn nhớ rõ là hôm ấy ông phải dùng tới ba viên Viagra để trợ giúp. Tuy nhiên, bây giờ ông có điều cần làm cho sáng tỏ với nàng, ông hỏi:


– Em nghĩ kỹ lại coi, có đúng thật sự là em đi thẳng về nhà không?


Lúc này thì Thu Tuyết đã nhớ rõ lại mọi việc và nàng đã thấy sơ hở của mình, Tuyết nghĩ rất nhanh, có thể có ai đó quen biết ông đã nhìn thấy nàng đi cùng với Tony Bùi rồi về nói lại cho ông nghe. Ứng xử trong những tình huống như thế này đã là quá quen thuộc đối với nàng. Nàng là bậc thầy của chú cuội.


– Thì đúng rồi, lúc đi ra, em gặp một thằng Việt kiều ở cùng xóm với em bên Canada mới về.


Nàng nhấn mạnh chữ thằng để ông Cảnh yên tâm là giữa nàng và hắn không phải là bồ bịch:


– Hôm ấy em cũng mệt, không muốn lái xe, thấy xe nó còn rộng chỗ nên em quá giang về luôn.


– Lời em nói có đúng sự thật không? Anh còn thấy em và nó ôm nhau mà.


Thu Tuyết giật thót mình nghĩ bụng: Ai mà biết nhiều quá vậy?


Nàng vừa cố cười thành tiếng vừa đáp:


– Không biết ai kể cho anh mà thêm mắm thêm muối, ác mồm ác miệng quá không biết. Thằng đó tên là Tony, kỳ này nó về Việt Nam lấy vợ. Hai tuần nữa là đám cưới nó đây này. Nó có mời em đi đám cưới nó mà. Hôm ấy cũng có vợ chưa cưới của nó ra đón nó ở sân bay. Anh có điều gì nghi ngờ em hả?


– Không có ai nói với anh hết mà là chính mắt anh trông thấy em và thằng đó hôn nhau. Chuyện đó xảy ra trước mắt anh mà.


Nói đến đây, lòng ông thấy thắt lại, nhói đau trong bao tử, ông nghẹn ngào tiếp:


– Em làm anh đau lắm biết không? Chẳng thà em giết chết anh đi còn hơn là anh thấy em bỏ anh đi với người khác.


(Còn tiếp)                                  

MỚI CẬP NHẬT