LTS: Thi ca, âm nhạc thường ở lại trong tâm hồn chúng ta như một kỷ niệm. Có những bài thơ cứ ngỡ bị xóa nhòa trong ký ức. Vậy mà tình cờ đọc lại, hay nghe đâu đó vang lên vần thơ xưa, bỗng dậy lên trong ta cả một trời nhung nhớ, tựa như sự trở lại của một người bạn thân thiết, một chứng nhân thương yêu cho quãng đời mình đã qua. Trong tinh thần đó, trên trang Phụ Nữ hàng tuần, chúng tôi trân trọng gửi tới quý độc giả “Một Bài Thơ Cũ,” và cũng mong đón nhận từ độc giả những bài thơ của một thời. Thư về [email protected]hoặc [email protected]
Thanh Tịnh sinh ngày 12 tháng 12 năm 1911, tại làng Dương Nỗ, ngoại ô Huế.
Escape/Oil on Canvas 1993. (Tranh Nguyên Khai)
Thơ Thanh Tịnh mang phong cách lãng mạn đậm nét. Trong những bài tiêu biểu như “Tơ trời với tơ lòng,” “Vì đàn câm tiếng,” “Muôn bến,” “Rồi một hôm”… đều mượt mà, tinh tế, hàm súc nhưng hơi buồn và in rõ dấu ấn bâng khuâng, thơ mộng của truyền thống văn hóa, tinh thần xứ Huế. (Nguồn Wikipedia)
Mòn mỏi
Thanh Tịnh
Em ơi nhẹ cuốn bức rèm tơ
Tìm thử chân mây khói tỏa mờ
Có bóng tình quân muôn dặm ruổi
Ngựa hồng tuôn bụi cõi xa mơ.
Xa nhìn trong cõi trời mây
Chị ơi, em thấy một cây liễu buồn.
Bên rừng em hãy lặng nhìn theo
Có phải chăng em ngựa xuống đèo?
Chị ngỡ như chàng lên tiếng gọi
Trên mình ngựa hí, lạc vang reo.
Bên rừng ngọn gió rung cây
Chị ơi, con nhạn lạc bầy kêu sương.
Tên chị ai gieo giữa gió chiều
Phải chăng em hỡi tiếng chàng kêu
Trên dòng sông lặng em nhìn thử
Có phải chăng người của chị yêu?
Sóng chiều đùa chiếc thuyền lan
Chị ơi, con sáo gọi ngàn bên sông
Ôi kìa bên cõi trời Ðông
Ngựa ai còn ruổi dặm hồng xa xa.
Này lặng em ơi, lặng lặng nhìn
Phải chăng mình ngựa sắc hồng in
Nhẹ nhàng em sẻ buông rèm xuống
Chị sợ bên sông bóng ngựa chìm.
Ngựa hồng đã đến bên hiên
Chị ơi, trên ngựa chiếc yên… vắng người.