Friday, March 29, 2024

Đời không như là mơ (*)

LTS: “Biết Tỏ Cùng Ai” do cô Nguyệt Nga phụ trách, nhằm mục đích góp ý, chia sẻ những ưu tư, vướng mắc về những vấn đề liên quan đến cuộc sống, đời thường mà quý vị không biết tỏ cùng ai. Thư từ xin gửi về: Người Việt (Biết Tỏ Cùng Ai), 14771 Moran St., Westminster, CA 92683, hay email: [email protected].

Thưa cô, cháu là cô gái con nhà nghèo, gia đình ở tỉnh lẻ. Bố cháu là hiệu trưởng một trường trung học của tỉnh, mẹ cháu cũng là cô giáo trong trường. Gia đình cháu lại nhiều anh chị em nên tương lai nắm chắc phần thua thiệt trong xã hội. Cháu là con gái lớn trong gia đình, năm nay cũng trên 30, cháu chưa yêu ai bao giờ, cháu chỉ biết học, khi học xong thì ra đi làm. Vì nghĩ ba là một hiệu trưởng, mẹ cũng là cô giáo, nên cháu luôn luôn ý thức phải giữ nếp nhà và làm gương cho các em và nhất là không làm cho ba mẹ buồn lòng. Cháu sống rất khép kín.

Mùa hè năm trước, một người bạn của bố cháu ở Mỹ về, chú ấy có ý muốn tìm vợ cho con trai. Thấy cháu cũng được mắt nên chú ấy rất hăng hái trong việc giới thiệu. Khỏi nói về sự mừng rỡ của ba má cháu. Ba mẹ cháu vui mừng, đãi đằng, tiêu xài, sắm sửa nhà cửa, cháu phát sốt ruột. Ba mẹ cháu mừng rỡ thấy tội luôn (tội cho ba mẹ cháu thì ít mà tội cho cháu thì nhiều).

Cuối cùng thì sự việc đưa đến kết quả khá tốt, anh chàng con chú bạn, rất lịch sự dễ thương, có học và đối xử với cháu rất tử tế. Ban đầu cháu mặc cảm, luôn giữ khoảng cách nhất định, cháu sợ người ta khinh nên cháu hầu như không muốn làm thân. Nhưng rồi chính cách cư xử của anh đã thuyết phục cháu, khiến cháu bị cuốn vào tình cảm đôi lứa. Rồi thì ba mẹ cháu vui biết mấy khi cháu có giấy tờ qua Mỹ theo diện hôn nhân.

Có một điều mà gia đình cháu không được báo cho biết, là anh ấy đã có một đời vợ và hiện tại họ vẫn còn qua lại vì có một người con chung. Họ chia nhau ngày trông con, đứa bé mới có 4 tuổi, và cháu là người phải trông phụ anh ấy một số ngày trong tuần. Cháu chẳng muốn dài dòng chuyện trông trẻ, nhưng việc này là một cú sốc với cháu. Cháu như bị lừa dối. Anh ấy có thấy phản ứng của cháu, nhưng lại có thái độ trịch thượng của người gia ơn.

Hôm trước Tết cháu nói muốn về Việt Nam ăn Tết, thì ảnh đồng ý ngay, và để cháu về một mình, cháu tự ái ghê lắm khi ảnh như muốn xô cháu ra. Hiện nay cháu vẫn còn ở Việt Nam, cháu đã có thẻ xanh hai năm. Thưa cô, cháu không muốn qua nữa, cháu có nên vậy không thưa cô? Ba mẹ cháu chưa biết chuyện này. Điều mà cháu ngần ngại là ba mẹ cháu sẽ như thế nào nếu cháu về nước, và không còn là niềm hy vọng đầu tàu cho đàn em của cháu. Thưa cô cháu có nên nhắm mắt đưa chân cho qua thời gian chờ có quốc tịch rồi tính sau không?

Trinh

(*) Tên nhạc phẩm của Trầm Tử Thiêng

*Góp ý của độc giả

-Nga Đoàn:
Theo chỗ tôi biết, thì nếu cô không qua Mỹ nữa có nghĩa là cô sẽ không được thẻ xanh vĩnh viễn 10 năm. Nếu sau này cô còn có ý định đi nữa, cho dù đi theo cách khác, thì khả năng tòa lãnh sự từ chối cũng rất cao, vì họ cho rằng, cô không có thiện chí xin định cư ở Mỹ. Cho nên cô nên suy nghĩ cho kỹ, có thể anh chồng không dám kể chuyện đã có vợ vì sợ cô từ chối. Cho nên cô hãy tìm hiểu nguồn cơn trước khi quyết định. Cô cứ đặt thẳng vấn đề là tại sao không cho cô biết trước.

Cô nên nhớ về lại Việt Nam rồi cha mẹ cô sẽ thế nào!

-Ollie
Thật tội nghiệp cho cô Trinh. Cô mới về nhà chồng chưa bao lâu đã phải nếm cái mùi buồn khổ lạnh nhạt rồi. Ông này tính tình như vậy bị cô vợ trước ly dị cũng là đúng thôi. Với cái tính cách này của anh ta, tui nghĩ cô cũng sẽ không sống chung với ảnh được lâu đâu.

-NB
Đọc thư cháu tôi hình dung ra hình ảnh một người con gái có nghị lực, có lòng tự trọng cao độ, luôn biết giữ mình sống khép kín bảo vệ thanh danh cho cha mẹ, cho một gia đình gia giáo dù cuộc sống rất đạm bạc.

Thật đáng tiếc khi cháu không gặp may mắn hạnh phúc trong cuộc hôn nhân đầu đời của mình. Dù xuất phát ban đầu cháu đã cố gắng tạo một khoảng cách để tránh bị coi thường,với sự đóng kịch tài tình của bạn bố cháu và con trai ông ấy, gia đình cháu đã bị lừa dối. Cháu đã dấn thân vào một cuộc hôn nhân không ổn mà cháu chỉ biết được sự thật sau khi đã sống ở Mỹ.

Theo tôi nghĩ, việc một người phải sống cùng và săn sóc con riêng của chồng hay vợ mình vẫn có thể chấp nhận được, với điều kiện mọi việc phải công khai minh bạch để đối phương biết hầu suy nghĩ thấu đáo xem mình có thể thích nghi được hay không.

Trong trường hợp của cháu, chồng cháu đã bộc lộ bản chất thật của mình (lừa đảo, vô ơn, coi thường vợ mình). Anh ta nghĩ rằng những người ở Việt Nam ai cũng ao ước được đổi đời nếu được sang Mỹ định cư. Vì vậy anh ta có suy nghĩ việc anh ta mang cháu sang Mỹ là một ân huệ lớn lắm, cháu phải ghi nhận nhớ ơn và phải chấp nhận mọi tình huống đến với mình dù có bị đối xử tệ hại thế nào đi nữa. Anh ta tỏ thái độ bất cần, xa cách chờ cháu hạ mình quy phục.
Với tính cách một người như cháu, chắc cháu khó có thể chấp nhận sống đời với một người chồng như thế. Nhưng phản kháng bằng hành động như thế nào cho hợp tình hợp lý cần sự bình tĩnh, hiểu biết cặn kẽ về luật pháp, di trú.

Hiện giờ cháu đang ở Việt Nam với tấm thẻ xanh hai năm, để được định cư chắc chắn ở Mỹ cháu phải có thẻ xanh mười năm. Cháu cần suy nghĩ thật kỹ mình nên hành động như thế nào mới đúng. Nếu cháu thấy rằng mình không thể nào chấp nhận một người chồng như thế và việc đi Mỹ không cần thiết thì cháu hãy ở lại Việt Nam. Nếu cháu muốn làm an lòng cha mẹ về việc cháu có thể làm đầu tàu giúp đỡ các em sau này, đồng thời cháu cũng có sự tự tin mình có thể giải quyết mọi vấn đề liên quan đến cuộc đời mình một cách khôn ngoan thì cháu hãy quay về Mỹ trước khi thẻ xanh hai năm hết hạn.Lý do là chồng cháu có thể xin ngưng bảo trợ cho cháu nếu chứng minh được là cháu đã từ chối tình trạng di trú của mình, khi đó cháu sẽ không thể nhập cảnh vào Mỹ dù thẻ xanh vẫn còn hạn.

Luật di trú rất phức tạp cháu hãy nhờ một luật sư chuyên về di trú (có thể lên online kiếm luật sư chuyên về di trú ở Mỹ), hãy kể chi tiết cụ thể việc của cháu để được luật sư giúp ý kiến cháu nên làm gì để bảo vệ quyền lợi hợp pháp cho mình.

Chúc cháu sức khỏe, sự tự tin, sáng suốt trong việc kiếm tìm hạnh phúc đời mình.

*Vấn đề mới:
Thưa cô, sao em chán đời quá. Sao cái gì đến với em cũng bất ưng, cũng gập ghềnh.

Ngày xưa khi mẹ có bầu em là bố bỏ đi, cho đến nay không ai biết lý do sao bố bỏ đi. Mẹ em thì nhất định không muốn nhắc đến. Ba mẹ con đùm bọc nhau mà sống. Đến khi chị em lập gia đình, nhà chỉ còn hai mẹ con. Mẹ em thì già lại bệnh tật nhiều, nên không làm sao mà em nỡ nghĩ đến hạnh phúc riêng của mình. Em cứ đi về thui thủi bên mẹ, khi tuổi xuân dần trôi, hai mươi rồi ba mươi, bốn mươi, năm mươi, em vẫn chưa có mối tình vắt vai, mà em có xấu xí gì cho cam! Cũng nhiều người ngấp nghé làm quen, nhưng hễ về đến nhà thấy mẹ là bao nhiêu mơ mộng bay xa.

Mẹ em, bao lần cũng nói em nên quen ai đó, mà lo cho bản thân, không thôi khi về già cũng sẽ cô đơn như mẹ, mẹ còn có con, sau này con già con sẽ chẳng có ai, chính câu nói “mẹ còn có con” nó ám ảnh em. Ngày qua ngày em vẫn cứ thế, cứ đi về sớm tối một mình rồi chờ duyên.

Rồi thì duyên cũng đến, một anh bị vợ bỏ cũng hay chào hỏi mỗi lần em đưa mẹ đi chùa. Mẹ em cũng mến mà em cũng xuyến xao. Tình cảm muộn màng nó cũng đến với em, cộng với sự ủng hộ của mẹ.

Bao năm nay vì mẹ già yếu, nên em ở nhà chăm mẹ, mọi chi phí của hai mẹ con do chị em gửi hàng tháng. Thấy em sống phụ vào chị, anh ấy bàn với em, hay là đến tiệm tóc của ảnh phụ để tự lập dần chứ cứ sống nhờ vào chị không nên. Em ngần ngừ vì tiệm quá xa chỗ em ở. Anh bàn hay là thuê một chỗ đem mẹ về đó luôn, để tiện gần mẹ và tiện đi làm. Em thưa với mẹ thì mẹ không đi, bảo con cứ lo hạnh phúc của con, mẹ già rồi quen ở đây mấy chục năm, con cứ lên đó làm, mỗi tuần về đi chợ nấu ăn cả tuần cho mẹ là được rồi.

Em đành thế, một cảnh hai quê, hai ngày trong tuần về với mẹ, năm ngày còn lại ở tiệm, êm xuôi như thế được nửa năm, thì chị em xuất hiện. Chị ấy mắng như xối nước vào mặt: “Già đầu rồi mà còn bỏ mẹ theo trai”. Chị ra tối hậu thư nếu em không về với mẹ lại như cũ thì chị sẽ đem gửi mẹ vào nursing home. Chị lấy chồng Mỹ nên mẹ không ở chung được và chỉ lo cho mình mẹ, còn em nay có trai lo rồi nên chị miễn.

Độc mồm độc miệng thế là cùng! Em định về lại với mẹ như cũ, vì không chịu được những đay nghiến của chị cùng nỗi ám ảnh “theo trai”. Hiện tại em chưa có cách giải quyết nào hay hơn, em mong nghe được lời góp ý, thưa cô.

Thảo Ly

*Nguyệt Nga rất mong nhận được sự góp ý của quí độc giả xa gần. Thư góp ý, quý độc giả gửi sớm cho Nguyệt Nga; gửi chậm, tòa soạn không thể đăng được vì đã sang một đề tài khác.

Thư từ gửi về: Biết tỏ cùng ai 14771 Moran Street. Westminster, CA 92683, hoặc [email protected]

Copyright © 2018, Người Việt Daily News

Lưu ý: Để mở âm thanh, xin bấm vào nút muted icon imagephía góc phải bên dưới của khung video.

CÓ THỂ BẠN QUAN TÂM

MỚI CẬP NHẬT