Friday, April 19, 2024

Em có cần sống giả như vậy không?

LTS: “Biết Tỏ Cùng Ai” do cô Nguyệt Nga phụ trách, nhằm mục đích góp ý, chia sẻ những ưu tư, vướng mắc về những vấn đề liên quan đến cuộc sống, đời thường mà quý vị không biết tỏ cùng ai. Thư từ xin gửi về: Người Việt (Biết Tỏ Cùng Ai), 14771 Moran St. Westminster, CA 92683, hay email: [email protected].

Thưa cô Nguyệt Nga, em là ca sĩ. Em vui vì thành công trên con đường sự nghiệp. Nhưng sự thành công cũng mang nhiều trở ngại cho cuộc sống, sinh hoạt đời thường của em.

Hồi xưa chưa vào nghề, em thấy sống thật thoải mái, muốn ăn mặc sao cũng được, đi đứng sao cũng xong, ra đường cứ tự nhiên thoải mái, thậm chí muốn quen ai, đánh bạn với ai cũng chẳng ai thèm để ý. Thế mà giờ này em lúc nào cũng sống giả, không thật. Nhiều lúc muốn lê la ở quán cóc cũng ngại ngần, muốn mặc áo thun quần sọt, chạy ù ra đường cũng không dám. Đi đứng trước đám đông thì lúc nào cũng giữ ý, e dè.

Sáng nào em cũng đi tập Yoga, đến chỗ tập, chứng kiến cũng lắm chuyện chướng kỳ, nhưng chớ bao giờ em góp ý, cứ một đường thẳng băng đi, về. Có những hôm thấy người đồng hương mình nói chuyện lớn hay tranh dành chỗ tập, em cũng chẳng dám góp ý, lòng cứ sợ họ nói ỷ thế có tiếng tăm rồi bày đặt lên lớp người khác.

Đi vào chợ hay tiệm ăn thấy nhiều người cư xử thô lỗ với nhân viên, lòng uất ức, mà lúc nào cũng mũ ni che tai cho xong chuyện.

Ra đường, đi với mẹ thì được mẹ làm thay cho, nhưng lần nào mẹ cũng la em, con đi với mẹ thì mẹ nói dùm con, nhưng sau này con đi với con con, thì con phải nói, cũng là cách để dạy con con. Con cứ nói, không ai ăn thịt con vì con nói những điều đúng.

Ôi, em thấy sao mình giả dối quá, sống không thật với bản thân, lúc nào cũng như có một máy quay phim trước mặt. Thảng hoặc em tự an ủi mình, nhờ vậy mình sống tốt, không bao giờ dám làm điều xấu vì sợ báo chí (hóa ra em làm tốt có động cơ là sợ báo chí chứ bản thân thì chưa chắc là tốt)

Còn một điều này nữa, em đang có người yêu, chúng em yêu nhau cũng khá lâu. Nhưng trong những buổi phỏng vấn, hỏi em về chuyện tình yêu, thì luôn luôn em nói, em chưa có người yêu. Em sợ khi nói có, lượng người ái mộ sẽ giảm sút. Những lần như thế em thấy thật có lỗi với bạn trai của mình. Tuy nhiên, sau đấy, em tự an ủi, anh ấy phải có cái giá phải trả, rồi thì em lại yên tâm nói láo tiếp. Có khi rất buồn cười là em lại mong em không còn là ca sĩ nữa để ngồi lê la trong các quán crawfish, ăn uống nhồm nhoàm, vui kể gì. Em sẽ sống đúng với tuổi trẻ của em, không làm bà cụ non như bây giờ.

Ôi đời sống! Mình chỉ thích những điều mình không đạt được. Em mơ ước đời sống hồn nhiên của những đứa bạn phá phách. Nhưng em cũng mê đắm những tràng pháo tay dài và ánh đèn sân khấu.

Em có cần sống giả như vậy không, xin giúp em lời khuyên?

TH

Góp ý của độc giả:

*Nhơn:

Ở đời cái gì cũng có cái giá của nó cả em ạ. Em trở thành người của quần chúng thì em phải giữ gìn là đương nhiên. Em đẹp trên sân khấu thì phải đẹp cả ngoài đời. Tôi cũng từng thấy có những cô trên sân khấu thì như hoa, mà ra đường thấy phát gớm. Tôi có người bạn, anh ấy có nhận xét về ca sĩ như thế này: Ra ngoài đường thấy một cô, hay một anh trông quen quen, mà xấu hoắc thì đó là ca sĩ. Anh bạn tôi có phần quá khích, nhưng cũng không phải ít lần tôi cũng rơi vào trường hợp đó. Số ca sĩ đẹp trên sân khấu và đẹp cả ngoài đời, ít trên đầu ngón tay. Đó là nói về diện mạo, còn về cách cư xử thì cũng không hiếm khi thấy, ủa cô này nhớ rằng đứng trên sân khấu nói năng dịu dàng lắm mà, sao ngoài đời lỗ mãng chửi thề um sùm vậy ta! Cho nên theo tôi, em phải giữ gìn là đúng, nhưng cũng đừng môi mép quá người ta cũng thấy đó em. Em cứ sống tốt thật lòng là OK rồi.

*Thiều Lê:

Có lần tôi tình cờ ở chung khách sạn với mấy ca sĩ, khách sạn này nằm trong khu vực có sòng bài. Sau khi coi diễn xong, tôi vào quán ăn trước khi lên phòng. Thiên địa ơi! Mấy nàng tiên ca sĩ, ngồi một bàn lớn, ăn nhậu, chửi thề tá lả. Họ ngả nghiêng cười nói như vỡ chợ, và đú đởn với nhau, chẳng ra cái thể thống gì. Họ bá vai vít cổ và nói tục rồi cười hô hố. Tôi thật kinh ngạc với các thần tượng của mình, mới một giờ trước đây đã cất tiếng ca những bài tình cảm lãng mạn, họ trong sáng xinh đẹp đến thế, mà bây giờ họ xuống tận đất đen đến thế. Chưa hết, sau đó, họ nhào vô đánh bài, kể cả MC, sát phạt nhau, tiền vung ra như nước.

Phải nói sau chuyến đó tôi có cái nhìn khác về giới ca sĩ. Tôi không bị mờ mắt trước vẻ ngây thơ trong sáng, xinh như một bông hoa của họ nữa.

Thật ra cũng có những người trong giới showbiz có học, đàng hoàng, cư xử trên sân khấu hay ngoài đời đều chừng mực, tự trọng… Nhưng hiếm lắm!

*HoàNg:

Nhờ vậy mình sống tốt, không bao giờ dám làm điều xấu vì sợ báo chí (hóa ra em làm tốt có động cơ là sợ báo chí chứ bản thân thì chưa chắc là tốt). Chị thật là dễ thương khi viết ra câu này, chị thành thật, ngay thẳng, chị tốt lắm đó, đừng lo là mình giả dối, chị cứ sống như vậy, như đang sống là quá tốt rồi. Đọc tên chị, em cũng đoán đoán ra chị là ai, em mong mình đoán đúng, em cũng mê tiếng hát và nét đẹp đầy cá tính của chị. Love you TH

_________

Vấn đề mới:

Thưa cô, gia đình cháu chỉ có hai mẹ con. Theo lời kể một cách sơ sài, thì người chị của mẹ làm giấy bảo lãnh, rồi thì một hôm mẹ dắt cháu ra khỏi nhà và đi luôn, cho đến hôm nay là gần 18 năm. Cháu còn nhớ, sáng hôm đó trước khi đi làm, ba cháu hỏi: “Hôm nay con muốn ăn gì?” Cháu nói với ba: “Con muốn hai cái bánh tiêu.” Đó là lần cuối cùng cháu gặp ba.

Vì quá nhỏ, cháu chẳng biết liên lạc với ba bằng cách nào, mỗi lần hỏi đến thì mẹ lơ đi, có khi thì bảo ba đã qua đời. Theo năm tháng, cháu chỉ biết có vậy.

Mẹ cháu không lấy chồng, cặm cụi làm đủ thứ nghề để nuôi cháu thành tài. Cháu rất thương mẹ, nhưng lòng vẫn canh cánh tin tức của ba. Cháu tha thiết muốn tìm hiểu lý do tại sao mẹ ra đi. Hỏi tới thì mẹ chỉ nói: Ba con hư lắm! Và tuyệt đối không moi ra được tin tức gì thêm.

Mới đây, cháu tìm ra tin tức của ba. Hai cha con liên lạc được với nhau. Ngày đầu nói chuyện, ba cháu khóc nức nở khi cháu xưng tên. Ba cháu kể lại, ngày đó ba đem về hai cái bánh tiêu cho con, nhưng không còn con ở nhà nữa, và mẹ cũng bỏ ba mà đi. Ba kể, sau đó ba lập gia đình, nhưng cuộc hôn nhân không đi đến đâu, ba có thêm một em trai nữa, hiện giờ em ở với mẹ của em, và ba thì đơn chiếc một mình. Cháu thương ba quá!

Giờ cháu đã có công ăn việc làm, lương tiền đủ để cho mẹ không phải lao lực kiếm tiền. Hai mẹ con sống không giàu có nhưng sung túc, nhà cửa khang trang.

Thưa cô cháu bị ám ảnh bởi cảnh ba cháu ngẩn ngơ khi mang hai cái bánh tiêu về, mà nhà trống trơn. Cháu thấy điều này thật kinh khủng. Cháu thương ba quá, cháu muốn xin với mẹ cho cháu bảo lãnh ba cháu qua, nhưng cháu biết chắc một ngàn phần trăm là mẹ cháu từ chối. Thật ra cháu có thể tự làm hồ sơ bảo lãnh, nhưng cháu không muốn làm mẹ thương tổn, nên muốn thưa qua với mẹ.

Cô ơi! Cô có cách nào giúp cháu với, bảo lãnh ba qua mà không làm thương tổn mẹ.

Chúc cô mạnh khỏe để phục vụ cộng đồng.

Cháu Thi

*Nguyệt Nga rất mong nhận được sự góp ý của quí độc giả xa gần. Thư góp ý, quý độc giả gửi sớm cho Nguyệt Nga; gửi chậm, tòa soạn không thể đăng được vì đã sang một đề tài khác.

Thư từ gửi: [email protected]

San Jose: Giá nhà vọt cao ‘chóng mặt’, trung bình 1 triệu Mỹ kim

CÓ THỂ BẠN QUAN TÂM

MỚI CẬP NHẬT