Tuesday, April 16, 2024

Không có lỗi mắc chi cưng vợ!

LTS: “Biết Tỏ Cùng Ai” do cô Nguyệt Nga phụ trách, nhằm mục đích góp ý, chia sẻ những ưu tư, vướng mắc về những vấn đề liên quan đến cuộc sống, đời thường mà quý vị không biết tỏ cùng ai. Thư từ xin gửi về: Người Việt (Biết Tỏ Cùng Ai), 14771 Moran St. Westminster, CA 92683, hay email: [email protected].

Thưa cô, tuổi tôi đáng ra không phải lo phiền về con cái, nhưng hóa ra ở tuổi nào mình cũng băn khoăn vì con, và con có lớn bao nhiêu thì vẫn là mối quan tâm ngay ngáy của người mẹ. Con ở tuổi nào thì người mẹ cũng có niềm đau riêng của tuổi ấy, con chưa có người yêu thì mong nó có, đến khi có thì mong nó kết hôn, đến khi kết hôn rồi thì mong nó có con, mong nó và chồng hạnh phúc… Suốt một cuộc đời làm mẹ chẳng lúc nào ngơi nghỉ chuyện âu lo cho con.

Năm nay tôi gần 70, đứa con trai lớn cũng quá tuổi 40. Nó có vợ, và nó cũng có… bồ. Tôi không biết nó có lo lắng chuyện bị vợ khám phá nó ngoại tình không. Nhưng mà tôi đây thì lo ngay ngáy ngày đêm, sợ đứa con dâu biết thằng chồng ngoại tình. Tôi cứ thăm dò con mỗi khi vợ chồng nó về thăm. Tôi nói với con trai, con bỏ con bồ đi, mẹ sợ lắm, lỡ mà nó có bầu thì mẹ không chấp nhận đứa cháu đó đâu nha. Nghe tôi hăm dọa, con trai chỉ cười ngất, nó vui sống và enjoy cả hai người đàn bà.

Nó nói, “Mẹ yên tâm không bao giờ con bỏ vợ con đâu, vợ con là nhất trên đời.” Mà nhất thật, nó cưng vợ thấy ớn luôn, chìu chuộng, thương yêu, ga lăng nịnh đầm, lễ lạc gì cũng không quên quà cáp, hoa hoét cho vợ. Thỉnh thoảng, không cần lễ lạt gì, nó cũng gửi hoa tận nơi làm việc cho vợ. Có hôm vợ nó ra xe thì đã thấy một cành hoa cài trên tay nắm cửa.

Con vợ cũng rất enjoy thằng chồng! Chỉ có bà mẹ chồng là ăn không yên ngủ không thẳng.Thằng con trai nói với tôi, ngoại tình là làm việc tốt cho cả bốn người. Nó lý luận rằng vợ nó vui vì được nó cưng chiều hơn xưa, vì “không có lỗi mắc chi cưng vợ!” Vợ người kia vì đang lừa dối chồng nên khi về nhà sẽ chìu chuộng và cưng chồng hơn. Chồng người kia, thấy vợ yêu mình nên sẽ hạnh phúc hơn và, cuối cùng nó rất vui vì đã làm được cho đến ba người… hạnh phúc!

Ôi cái thằng con trời đánh của tôi, cái thằng Don Juan đó, tôi bó tay, không sao dạy bảo được. Nó đã 43 tuổi. Nói thì nó đủ lí lẽ để cãi mẹ. Nhưng lòng mẹ mà, tôi đâu có yên tâm nhìn con như vậy, không biết đến bao giờ thì con dâu sẽ khám phá, và chuyện gì sẽ đến với tụi nó.
Tôi lo và buồn lắm thưa cô Nguyệt Nga.

Bà Tâm

*Góp ý của độc giả

-GY
Đọc mà thương những người mẹ, con hơn 40 rồi mà mẹ vẫn phải lo lắng, buồn rầu. Bác hỏi hậu quả khi đổ bể, thì họ ly dị. Phụ nữ bên này độc lập kinh tế, cộng thêm người Mỹ rất thích phụ nữ Á Đông, nên họ không chịu đựng như ở Việt Nam đâu. Vợ/chồng rồi sẽ có niềm vui mới, chỉ những đứa trẻ là lãnh đủ. Bác nên liên lạc cô kia, nói cô đọc bài tâm sự này của bác, để biết sự thật phía sau, vì đàn ông khi tán gái hay bịa lung tung, vợ dữ, vợ hư, vợ ngoại tình… Nói cổ không ngừng lại, bác cho chồng cô biết.

-Thuần Huỳnh
Đọc thư người mà nghĩ đến ta. Thưa chị hoàn cảnh của chị cũng chẳng khác hoàn cảnh của tôi mấy, nên tôi hiểu tâm trạng lo âu của chị bây giờ. Tôi không biết cô con dâu của chị có ngoan không, chứ con dâu nhà tôi thì bừa bộn từ trong bếp ra đến ngoài ngõ. Nhà nó bao giờ cũng như một đống rác. Mà nó thì lúc nào cũng phẳng phiu, sang trọng, là lượt… Nó xài phí, ăn diện, không biết tiếc tiền là gì. Cái thằng chồng mở văn phòng bác sĩ, khá đông khách, thế là con vợ giày dép, bóp xách, nhẫn vòng.

Nhiều lúc tôi cũng muốn lên tiếng khuyên con nên để dành tiền cho con cái sau này. Nhưng mở miệng là đắng họng chị ơi! Con mình bồ bịch lung tung, nó trăng hoa, vậy thì làm vợ nó cũng là một bất hạnh. Thói hư tật xấu của con trai, nó khiến tôi “nhủn như con chi chi” với con dâu. Tôi thấy mình có lỗi, lỗi trăm bề đã không biết dạy con, để nó làm khổ con gái người ta. Mỗi lần đến nhà thăm, thấy con dâu mặt bí xị, dù tôi không biết nó bí xị vì chuyện gì, là tôi lo tìm cách chuộc lỗi lầm, mà mình không hề gây ra. Tự nhiên tôi trở nên yếu thế, tôi có tội!

Chị ơi, biết làm sao, thôi mình bù đắp cho con dâu, để chia sẻ phần nào tội lỗi của con. Thật thương cho người mẹ, nhất là người mẹ Việt Nam!

-Th Lâm:
Bà chị đừng quan tâm đến chúng nữa. Chúng lớn rồi. Người vợ chắc chắn biết chồng mình bồ bịch trai gái. Nhưng cô ấy chọn lựa cách trả giá cho cuộc sống được cưng chiều của mình.

Tôi nhớ đọc đâu đó câu chuyện. Khi người con gái về nói với mẹ rằng, mới làm cho bố cô một trận nên thân vì tội ngoại tình. Nghe xong mẹ cô la lên, “Con điên hả, cứ để cho ổng có bồ, con không thấy từ ngày ổng có bồ, ổng hiền lành, tốt bụng và thật là dễ thương với vợ con há. Mẹ biết lâu rồi nhưng mẹ không nói vì đâu muốn giữ một ông chồng ‘ó đâm’ trong nhà.”

Kệ chúng chị ơi! Chúng lớn rồi, mình lo buồn chỉ hại mình mà không giúp được gì cho nó cả.

*Vấn đề mới:

Thưa cô, cháu ở chung với mẹ, bố cháu đã về Việt Nam sống hơn chục năm nay.

Cách nay 10 năm, mẹ cháu vì quá thương em gái, nên đã ly dị với bố, để bố cháu về cưới cô em gái của mẹ đem qua. Ban đầu bố cháu không chịu, nói là làm vậy kỳ cục, nhưng mẹ thuyết phục một hồi, bố phải nghe theo. Hồi đó, anh em cháu có cản, nhưng không mạnh mẽ vì cũng thương dì, nên cứ để cho bố mẹ ly dị.

Sau đó, qua sự thúc hối của mẹ, bố cháu cũng làm đủ thủ tục hành chánh, tức là thư từ, gửi tiền về Việt Nam thăm viếng, đi chơi, đi ăn, chụp hình chụp ảnh. Để che mắt thiên hạ, bố cháu dọn qua ở với anh cháu, cuối tuần thì về với mẹ. Mẹ vui và hy vọng, chờ đợi ngày em gái qua.

Theo “báo cáo” của bố thì mọi chuyện rất suôn sẻ, chỉ chờ gọi đi phỏng vấn là xong. Mẹ cháu và tụi cháu không dám liên lạc với dì, vì sợ người ta dèm pha nói này nói kia. Trong khi đó bố cháu thì về Việt Nam nhiều hơn, ngày trước một năm về một lần, nay nói rằng phải về nhiều hơn để phỏng vấn có bằng chứng mà trưng ra.

Chờ rồi chờ, một năm, hai năm, rồi ba, bốn năm, mẹ cháu đi hỏi văn phòng lo về di trú, thì họ nói diện hôn nhân rất nhanh. Mẹ cháu làm liều gọi cho dì thì dì trả lời, mọi chuyện bố cháu lo hết, dì cũng đang chờ.

Đến năm thứ năm thì tụi cháu hiểu ra mọi thứ. Bố cháu đã làm hôn thú, nhưng không phải với dì mà là với một người đàn bà xa lạ. Mẹ cháu đổ bệnh sau khi biết sự thật, từ đó bố cháu cũng ở luôn Việt Nam không về lại Mỹ. Gia đình cháu coi như không có bố từ đấy. Tụi cháu không liên lạc, không gửi tiền, bố cháu có gọi qua thì không ai nhấc điện thoại, nếu lỡ nghe thì cúp máy ngay. Bố cháu bị bao vây tài chánh như vậy khá nhiều năm.

Năm nay bố cháu 72 tuổi, mẹ cháu muốn tha thứ cho bố vì nghe phong thanh bố bị tai biến hai lần, nay yếu lắm, đi phải chống gậy. Tụi cháu có liên lạc với bố để truyền đạt ý của mẹ, nhưng bố ra điều kiện, nếu bố qua một mình thì để bố chết ở Việt Nam, còn không thì bố muốn đem người đàn bà mà nay là vợ của bố qua Mỹ.

Tụi cháu không nói ý của bố cho mẹ. Thưa cô, tụi cháu không thể chiều ý bố, vì khi qua với người đàn bà kia, bố sẽ ở với cô ta, dù rằng như thế tụi cháu yên tâm có người lo lắng cho bố, nhưng rồi mẹ cháu sẽ ra sao! Tụi cháu thật rối trí, thưa cô. Cô giúp ý kiến cho chúng cháu nha cô.

Diễm My

*Nguyệt Nga rất mong nhận được sự góp ý của quí độc giả xa gần. Thư góp ý, quý độc giả gửi sớm cho Nguyệt Nga; gửi chậm, tòa soạn không thể đăng được vì đã sang một đề tài khác.

Thư từ gửi: [email protected]

Mời độc giả xem chương trình nấu ăn “Cách đổ bánh xèo miền Nam”

CÓ THỂ BẠN QUAN TÂM

MỚI CẬP NHẬT