Friday, April 19, 2024

Ký ức ngày xưa

Bích Ngọc

LGT: Trong cuộc sống có nhiều chuyện mình muốn nói với ai đó, nhưng lại không thể nói trực tiếp được. Không nói được với nhau thì hãy viết cho nhau. Âu đó cũng là cơ hội để giải tỏa những tâm tư, những nỗi niềm. Mục “Viết Cho Nhau” do phóng viên Ngọc Lan phụ trách. Thư từ xin gửi về: Người Việt (Viết Cho Nhau), 14771 Moran St., Westminster, CA 92683, hay email: [email protected].

***

Cách đây hơn 20 năm ngày đặt chân đến nước Đức vào Mùa Đông. Tuyết trắng tinh tươm rơi phủ kín nóc nhà, khu rừng, từng nhánh cây oằn mình dưới lớp tuyết phủ dày.

Phố xá im vắng, chẳng thấy một bóng người khi chiều đến. Đang ở Sài Gòn nhộn nhịp hàng quán, sinh hoạt gia đình, bạn bè, hàng xóm, đi dạy học rồi đi làm. Qua định cư một thân một mình xứ người mọi thứ khác lạ, nhìn quanh không một người da vàng.

Có những buổi lòng nhớ điên cuồng, nhớ quay quắt cha mẹ, chị em. Ở nhà tôi cưng hai thằng em trai Hải và Hà lắm. Nhớ cái giọng hai đứa em hay gọi chị cứu bồ “Ngọc ơi, cho em tiền em dắt bạn gái đi ăn kem nhe”. Vậy là nửa đêm đó bật dậy chong đèn thức trắng đêm chờ trời sáng, nhớ Sài Gòn đến ngẩn ngơ. Lẩm bẩm câu ca dao khi xưa bà ngoại giọng Bắc đọc nhấn nhá “Chiều chiều ra đứng ngõ sau, trông về quê mẹ ruột đau chín chiều” lòng tôi nhói đau.

****

Hôm qua thức giấc nửa đêm, theo thói quen với tay lấy điện thoại đọc tin nhắn. Mấy chị em đang viết với nhau qua lại, giờ giấc bên Mỹ và Đức cách nhau 9 tiếng nên 2 giờ sáng bên đây, là 5 giờ chiều bên Cali.

“Ngọc khoẻ không?”

Viết lại cho em vẫn gọi em bằng cái tên như thuở nào “Chị khoẻ, bé Hà làm ít thôi, giữ gìn sức khoẻ nhe cưng” dù là “bé Hà” giờ có một vợ và hai con, thế mà không hiểu sao vẫn luôn yêu thích gọi cậu em út bằng cái tên nghe trìu mến đó.

Nhớ lúc làm cho chị Sơn ở công ty Legamex , giờ nghĩ trưa văn phòng tôi hay tạt qua trường dạy trẻ em mù, mồ côi. Lớp dạy nhạc nho nhỏ cho các em nằm cuối đường Ngô Gia Tự, về nhà tôi hay kể cho em trai nghe và dắt Hà đến để em sinh hoạt giúp các em. Một buổi trưa thấy em cởi trần đạp xe về mồ hôi nhễ nhại, hỏi em “Ủa đôi sandal của bé Hà đâu? sao mang chân đất vậy và áo đâu?”

Hà trả lời tỉnh rụi “Em tháo áo và giầy cho tụi nhỏ rồi vì thấy thương các em quá!”

Bé Hà của chị luôn vậy, rất dễ thương theo cách của Hà và tiếu lâm vô cùng với những câu pha trò duyên dáng, cậu Hải nghiêm nghị hơn nhưng rất tình cảm.

Học xong đại học, có việc làm ổn định ở công ty Cisco, Hà lập gia đình. Ngày em xúng xính trong bộ đồ vest thơm phức mùi vải mới cùng bạn bè qua nhà gái rước dâu, bà chị vẫn nhanh nhẩu đoảng cất tiếng gọi “bé Hà, cô dâu ra kìa” họ hàng, bạn bè cười rần nói vang “ý trời chị Ngọc, Hà nó lấy vợ, nom già rồi, còn bé Hà cái nỗi gì nữa!”

Tranh minh họa: Bích Ngọc
Tranh minh họa: Bích Ngọc

*****

Những năm tháng đầu ở Đức nhất là lúc chiều tối vào Mùa Đông tôi hay nhớ về quê nhà, nhớ em út. Nhớ đôi ba lần xách xe đổ xăng đầy bình rồi cùng Hồng Vân, Hồng Trang, vài người bạn rủ nhau chạy từ Sài Gòn về Thủ Đức. Chạy ngang qua cánh đồng thơm nức mùi mạ non.

Cô đơn, tôi bắt đầu tập tành vẽ dù vẽ chẳng giống ai, vẽ theo nỗi nhớ quê, nhớ cái chộn rộn của hàng quán họp chợ. Vẽ để quên thì giờ và lấp đầy khoảng trống trải tâm hồn. Tấm đầu tiên tôi họa hình cô gái đội nón lá và viết chữ Việt Nam to tướng bên cạnh như thể vỗ về mình quê hương rất gần đấy thôi

****

Sáng nay dậy trễ, nhấn máy cà phê, từng giọt espresso màu nâu sẫm nhỏ đều vào cái tách sứ trắng. Một mùi thơm dễ chịu, quen thuộc kích thích khứu giác và bừng tỉnh xua tan uể oải. Ngoài vườn nắng đầu Xuân như cô thiếu nữ nhẹ nhàng e ấp một nét đẹp tươi tắn. Nắng soi rọi vào góc phòng, dừng chân nán lại bên khung cửa sổ sau tấm màn vải lụa màu xanh lam viền hoa cúc trắng.

Mùa Đông dài lê thê đã qua, Mùa Xuân chạm ngõ bằng một ngày bừng nắng chan hoà. “Hôm nay mình phải dọn dẹp, lau chùi và quẳng bớt đồ lỉnh kỉnh”, tôi tự nhủ.

Lôi từ trong góc chồng tập vở, sách báo cũ. Vài tấm vẽ bụi và nhện giăng tơ bám đầy, nhẩm tính năm, ồ đã cách đây 15 năm rồi. Thời gian nhanh thật! Bỗng nhớ quãng đời mình đã đi qua, thấy mình đã vô tình vất xó, bỏ lửng mấy bức vẽ nguệch ngoạc này, một dạo đã vực tinh thần mình qua bao thăng trầm bằng cách trải lòng giữa khuya yên vắng với cây bút chì, tờ giấy trắng. Biết vẽ chẳng giống ai nhưng tôi vẫn cứ vẽ để trấn áp nỗi nhớ thuở ấy. Lau lớp bụi, đuổi vài con nhện đang vương tơ, lòng mừng như tìm gặp lại bạn tri kỷ mà mình nỡ vô tâm vất xó vào một góc.

Mới đây thật tình cờ nói chuyện lại với một người quen, tôi đọc được nỗi đơn độc của bạn. Nó làm tôi gợi nhớ đến hình ảnh của mình lay hoay, lanh quanh đi tìm an bình cho tâm hồn.

Tôi gợi ý với bạn hãy đàn lại hoặc vẽ vời theo cách rất riêng của mình. Cho dù vẽ chưa khéo, chưa có hồn hoặc tiếng đàn còn vụng. Có sao đâu bạn, miễn rằng đó là cứu cánh vực tinh thần mình, tâm hồn mình vượt qua những thất bại, khó khăn tạm thời… khi mà tâm vẫn còn động vọng chưa ngồi yên nghe câu kinh kệ, trí vẫn chưa đủ sáng suốt để thấm nhuần lý thuyết Đạo Phật hay bình tâm nghe tiếng gõ mõ, tiếng chuông chùa mà chiêm nghiệm triết lý nhân bản đầy sâu xa đó.

Tôi khi xưa ấy đã chọn đàn, vẽ vời để trút lòng mình qua những giây phút chông chênh vô định lúc sang Đức.

Và tôi đã theo cách rất riêng của mình đấy thôi.

“Ô mê ly đời sống với cây đàn

Tình tình tang dạo phím rồi ca vang

Chiều êm êm nhìn phía xa mây vàng

Giục lòng ta dạo khúc ca với đàn

Một chiều mưa ta hát vang mưa rơi

Rồi cùng ta mưa đáp cho tươi đời

Một ngày nắng ta hát vang nắng tươi

Đàn cầm tay say sưa hát là nguồn vui

(Nhạc và lời: Văn Phụng)

Mời độc giả xem phóng sự “Mùa hoa dại hiếm hoi ở Riverside”

CÓ THỂ BẠN QUAN TÂM

MỚI CẬP NHẬT