Wednesday, April 24, 2024

Tưởng nhớ người hùng Không Quân – Nguyễn Đắc Ánh

Nếu em không là người yêu của lính
Ai đem cánh hoa rừng về tặng em
Ai băng gió sương cho em đợi chờ
Và những lúc anh về,
Ai kể chuyện đời lính em nghe

Năm ấy, anh là chàng trai không quân, đã có 2 mai vàng trên vai áo. Em mới 18 tuổi, năm cuối bậc trung học, học trò Nguyễn Bá Tòng. Giờ tan trường em cùng cô bạn chạy ù ra góc Nhà Thờ Đức Bà ăn bò bía, không biết ở đâu anh trên chiếc Lambretta cũng tấp vào vui chuyện.

Anh quen em thế đó! Anh khéo ăn khéo nói, nên con nhỏ học trò lòng xuyến xao trước ánh mắt lạ của chàng thanh niên trong bộ áo bay. Mặc cho bố mẹ cấm đoán, anh vẫn có cách “tha” em ra khỏi nhà, coi hát, dạo công viên, vào thư viện,… bố mẹ em nhiều lần răn đe con gái: Làm gì thì làm phải giữ lề thói con nhà. Mặc dù mình khác tôn giáo, nhưng vì thương em, anh đã cùng em tin theo Thiên Chúa.

Một năm quen nhau, anh thưa với gia đình hỏi cưới. Em chưa đến 20 đã làm vợ rồi làm mẹ, con gái đầu lòng, Bé Nguyễn Thị Ngọc Điệp ra đời trong hoàn cảnh chiến cuộc khốc liệt. Anh theo phi đoàn đổi lên Pleiku. Ông bà nội không cho em dắt con nhỏ theo chồng, vì thế em cứ đi đi về về giữa Saigon và Pleiku, “Ai băng gió sương cho em đợi chờ…” Những ngày chờ đợi chồng, em nhớ anh thắt ruột gan, em lại xin bố mẹ ôm con đỏ hỏn lên thăm anh. Cám ơn bố mẹ đã thương và hiểu người con dâu trẻ, nên bao giờ cũng đồng ý cho em đi. Em nhớ một lần, dưới làn đạn pháo kích như mưa, anh hôn em, hôn con, và đẩy nhanh em lên chiếc jeep để kịp ra phi trường về lại Saigon. Chiếc máy bay C130 quần thảo hơn nửa tiếng đồng hồ mới cất cánh được dưới trận mưa đạn.

1975, gia đình mình bị kẹt lại, anh bị lao tù cải tạo. Con mình mới 9 tháng đã oặt ẹo theo mẹ và bà nội đi thăm bố. Nghe con bập bẹ gọi “bố” mà đứt ruột gan, thấy anh ôm con mà chảy nước mắt. Tội nghiệp anh, xa vợ, xa con, lại bị hành hạ trong lao tù CS. Sau khi ra tù, mình có thêm bé Ái Trinh. Anh quyết định bằng mọi giá phải ra nước ngoài, dù có gian khó bao nhiêu. Anh nói với em, không thể nuôi dưỡng các con trong môi trường hiện tại, và anh đã tìm mọi cách để ra đi, dù khi ấy bé Ái Trinh mới có 6 tháng tuổi. Em không nhớ tại sao mình chọn cách ra đi bằng đường bộ, chỉ biết rằng vợ chồng đùm túm hai con còn quá nhỏ, băng rừng ngày đêm, đói khát… Hai đứa nhỏ bệnh, em thì đuối sức, một mình anh chống chỏi với thiên nhiên, với thú dữ rình rập, với bọn cướp đường tàn ác. Chưa lúc nào gia đình mình cùng quẩn hơn. Có những hôm mình phải lấy nước từ lỗ chân trâu để cho con uống…

Mọi thứ cũng qua đi, ơn trên đã dang tay dìu bước vợ chồng mình qua cơn gian khó. Mình cũng đến được bến bờ tự do. Chúng ta đã cùng nhau xây dựng lại từ đầu. Thật là may mắn cho em, khi lúc nào bên em, bên con cũng có anh nâng đỡ, thương yêu, trách nhiệm… Tại quê người, chúng ta đã cần cù làm ăn và đền bù lại, gia đình mình đã dần dần khá lên. Các con cũng ngoan, lần lượt thành đạt. Em những tưởng lấy chồng không quân thì cuộc sống gập ghềnh, sóng gió, nhưng thực tế em đã có những ngày bên anh, bên con thật êm đềm, hạnh phúc.

Nay anh giã từ nhân thế, em thật mong anh đi bình an, rủ bỏ những phiền trược nếu có. Anh phải luôn tin rằng mãi mãi, anh là tình yêu đầu đời và duy nhất của em.

Đỗ Thị Phương Nam

Video: Tin Trong Ngày Mới Cập Nhật

Lưu ý: Để mở âm thanh, xin bấm vào nút muted icon imagephía góc phải bên dưới của khung video.
[disqus_shortcode_codeable]

Ông Phạm Hoài

Ông Nguyễn Chí Thông

Ông Huỳnh Nhâm