Friday, April 19, 2024

Châu Long (Kỳ 40)


LGT:
Lưu Bình – Dương Lễ là một truyện cổ tích quen thuộc của người Việt Nam, đã được dựng thành những vở chèo, tuồng, và kể lại qua 788 câu thơ lục bát. Nhà văn Mai Khanh đã tiểu thuyết hóa thành truyện Châu Long, mà Người Việt hân hạnh giới thiệu cùng quý vị độc giả trên trang báo và mạng Người Việt Online.

 

Kỳ 40

 

Bà Chu Mạnh Tử hé mở cửa phòng con gái, thấy Vân Lan còn ngồi đọc sách… Bà hỏi:

-Sao con xem sách khuya thế? Mẹ vừa nằm mơ… một cơn ác mộng, mẹ trông thấy một con rồng đen, bay từ đằng xa rồi vào trong phòng của con… mẹ sợ quá, kêu thất thanh lên, lúc ấy mẹ tỉnh dậy… cố ngủ mãi mà không ngủ được, mẹ vào đây thăm con, con có mệt không? Dạo này trông con gầy lắm!

Vân Lan sợ mẹ ngồi lại… mà nhỡ Châu Lương bị lạnh vì đứng ngoài cửa sổ. Sau bức rèm… anh ta ho thì hỏng cả!

Nàng giả vờ ngáp:

-Thưa mẹ, nếu mẹ không ngủ được, con sẽ sang phòng của mẹ ngồi với mẹ, chứ ở đây gió lùa… hơi lạnh, đêm hôm con sợ mẹ bị cảm chăng? Thân phụ con đi vắng hơn một tuần rồi mẹ nhỉ?

Bà âu yếm nhìn cô con gái yêu:

-Thôi để mẹ về phòng cho đi nằm… đêm đã khuya, con đừng ngồi đọc nữa nhé.

Nàng tiễn mẹ đến tận cửa phòng bà… rồi trở gót về.

Nàng cài then cửa kỹ càng, ra vén rèm cho Châu Lương vào phòng, Châu Long hãy còn hoảng sợ…

– Thôi, đêm đã khuya, tiểu sinh ngồi lại không tiện. Xin hẹn tiểu thư tối mai.

Vân Lan cũng buồn ngủ… vả lại nếu giữ Châu Lương ở lại thì khuya quá, ra mở cửa cho Lương về thư phòng.

Thành ra vạn sự bất thành hôm nay… Châu Long chưa có thể giãi bầy tâm sự với tiểu thư. Dịp may hiếm có, nàng thất vọng thở dài…

Ngày hôm sau Châu Long trở dậy… đầu choáng, mắt hoa, thân mình nóng như lửa đốt, miệng khô, cổ ráo, có lẽ nàng đã bị cảm mạo phong hàn… hai đêm liền, nàng không ngủ… lại đứng ngoài sương lạnh, bị lo sợ, khi bà chủ mẫu bước chân vào phòng của Vân Lan, vừa buồn phiền… không biết số phận thế nào?

Châu Long ốm nặng… ba hôm liền nằm liệt giường.

Bà Chu Mạnh Tử cho mời ông lang tới bắt mạch và cho thuốc để chữa bệnh.

Châu Long cố chối từ… mà không cưỡng được ý muốn của chủ nhân.

Ông lang này là một thầy thuốc trứ danh, chỉ có chẩn mạch… và không nhìn người ốm mà ông đã đoán ra bệnh rồi. Ông vẫn chữa bệnh cho cả gia đình quan Ngự Sử từ bao nhiêu năm nay, ông được Chu Mạnh Tử tiếp đãi như người trong gia đình, nên mời là ông đến ngay.

Châu Long vẫn nằm trong màn… cơn sốt lên nhiều nhiệt độ, mặt nàng đỏ như quả gấc, mái tóc đen xõa xuống gối, đôi môi đỏ rực, nàng vẫn sợ nếu ông lang trông thấy mặt nàng, thì ông đoán ngay là con gái!

Ông lang bắc ghế ngồi bên cạnh giường, nàng kêu lạnh quá! Kéo chăn trùm kín đầu… chỉ thò tay ra ngoài màn cho ông ta bắt mạch thôi.

Bàn tay nàng tuy làm việc nhiều trong nhà, nhưng da vẫn trắng. Ngóm tay dài búp măng, thoáng trông… ông lang hơi bối rối, ông nghĩ thầm: Bà Mạnh Tử nói là thư đồng ốm… mà sao tay lại đẹp như con gái vậy! Ông lặng lẽ chẩn mạch.

Ông bắt mạch hai ba lần… mà quái sao ông không nhầm bao giờ, lần này càng tìm thứ bệnh… ông càng đi sâu vào sự hiểu lầm.

Ông khẽ mở chăn. Sờ lên trán nàng. Ðể quan sát lòng trắng mắt. Thì Châu Long nổi một cơn ho sù sụ. Nước mắt nước mũi đầy trên mặt.

Ông thầy thuốc không muốn tỏ ra cho bà Mạnh Tử biết là ông chưa tìm ra bệnh…

Ông nói:

– Cậu này bị cảm gió, xong ông ra ngồi bên án thư viết đơn thuốc.

Ðưa cho người làm đi cắt thuốc, về sắc lên cho Châu Lương uống vài thang sẽ được bình phục như thường.

Từ mấy hôm nay Vân Lan đợi tin của Châu Lương… tối nào cũng ra ngoài hiên đợi tới đêm khuya mới vào phòng, đêm trường trằn trọc, nàng đâm ra cáu kỉnh, tụi thị tỳ cũng không biết làm sao mà tính của nàng thay đổi đột ngột như thế?

Mạnh Ðức lên chơi với chị. Ðang định nói là Châu Lương bị ốm từ mấy hôm nay.

Có lẽ vì nàng giận Châu Lương, mà ghét lây cả cậu em, nàng đuổi cậu ra chơi ở ngoài vườn. Giầu lòng tự ái… Mạnh Ðức bị chị hắt hủi, cậu bỏ ra đi, không thèm đến thăm chị nữa.

Thành ra không có ai nói cho nàng biết là Châu Long đang ốm mê man trên giường bệnh.

Phải chăng Vân Lan đã mến thương người thư sinh tài hoa lỗi lạc, cha nàng đã thương vì cảnh ngộ, mà mang về làm thư đồng cho em nàng?

Hay là nàng giận Châu Lương định trêu chọc nàng thôi… nếu như vậy, nàng có thể thú thật với cha, để người trừng trị tội ngạo mạn của Châu Lương.

Hai tâm trạng ấy làm nàng tức bực, quên cả ăn, cả ngủ, cũng đâm ra ốm nốt, mặt hoa võ vàng, mình liễu hao gầy…

Mẹ nàng không hiểu làm sao mà cô con gái yêu của bà yếu thế, chỉ mua sâm, yến tẩm bổ cho nàng.

Quan Ngự Sử hồi gia… Nhà cửa được quét dọn sạch sẽ, sáng sủa hơn những ngày thường, kẻ tôi đòi tấp nập, Mạnh Ðức được cha mang về bao nhiêu là quà bánh, cậu hớn hở, nhẩy nhót như con chim…

Bà Mạnh Tử nhẹ nỗi lòng, vì có ông ở nhà, bao nhiêu nỗi bận rộn, lo phiền như trút hết gánh nặng lên vai chồng.

Vân Lan cũng gượng dậy để vui lòng cha. Bữa cơm gia đình hôm ấy thật là vui vẻ.

Chu Mạnh Tử hỏi bà về công việc nhà khi ông đi vắng có chuyện gì lạ không?

Bà vợ chưa kịp trả lời thì Mạnh Ðức đã nói như con vẽ vọt.

– Thân phụ đi vắng… con ở nhà buồn quá, chẳng ai chơi với con, Châu Lương ốm… Vân Lan ốm… Chơi với thân mẫu chán lắm!

Chu Mạnh Tử vội hỏi:

– Vân Lan ốm làm sao?

Nhìn kỹ cô con gái, thấy quả là nàng võ vàng… ông hỏi:

– Con thấy trong người thế nào? Sao bà không cho tôi biết, đã cho mời ông lang chưa? Cho con tôi uống thuốc gì?

Ông hỏi dồn dập… Vân Lan thấy cha thương mình quá, nàng hối hận đã giấu cha, làm điều ám muội, cho Châu Lương vào phòng ngủ lúc ban đêm, ôm mặt nức nở khóc.

Cả hai ông bà lo sợ vực nàng về phòng, đỡ nàng lên giường nằm, ông bà nhìn nhau, không hiểu tại sao, người con gái thùy mị của ông bà làm gì mà khóc…

Bà kể chuyện cho chồng nghe là một đêm bà mơ thấy một con rồng đen, bay vào phòng con, rồi từ hôm ấy nàng cứ hao gầy, ủ rũ… mà ông lang nói nàng không có bệnh gì cả.

Vốn mê tín, bà chắc là có ma quỷ nào đã hành con bà, bà nói với ông cho lập đàn ở giữa sân cúng thần thánh, mời thầy pháp đến làm phép trừ ma quỷ.

Thương vợ, thương con, ông bắt mấy người lính lệ lập bàn thờ ở ngoài sân làm tam sinh cúng trời đất, lập đàn chay cúng phật, mời thầy phù thủy đến làm bùa trừ tà ma.

Vân Lan nằm trên giường, thương cha mẹ, thương em bị hắt hủi, hôm nay nàng mới biết là Châu Lương bị ốm, chứ không phải là quên lời hứa, hay dám trêu chọc nàng… nàng hối hận quá.

MỚI CẬP NHẬT