Monday, April 15, 2024

Châu Long (Kỳ 50)

 





LGT:
Lưu Bình – Dương Lễ là một truyện cổ tích quen thuộc của người Việt Nam, đã được dựng thành những vở chèo, tuồng, và kể lại qua 788 câu thơ lục bát. Nhà văn Mai Khanh đã tiểu thuyết hóa thành truyện Châu Long, mà Người Việt hân hạnh giới thiệu cùng quý vị độc giả trên trang báo và mạng Người Việt Online.




 


Kỳ 50


 


May mà trời phật dun dủi cho Lễ tìm thấy nàng bây giờ… Nếu không, gần một năm nữa, nàng sẽ phải dự thi… Nói dại… Nếu nàng thi đậu thì lại mang thêm tội dối vua, lừa chúa!


Thân phận hồng nhan, hai mươi cái xuân xanh, mà đã vượt qua bao nhiêu cơn bão táp. Một mình nàng lái con thuyền hạnh phúc, trên biển cả, sông to, một mình nàng lỏng tay cương ngựa.. trên con đường dài.. rải rắc những chông gai.. gió bụi. Mà tâm hồn nàng vẫn trong trắng như những giọt sương đọng trên những cánh hoa hồng trong buổi bình minh.


Từ đây nàng gửi thân liễu bồ, vận mệnh trong tay Lễ, đối với nàng Lễ là Chúa Ðông Quân… Nàng chỉ là một đóa hoa quỳ mới nở trong vườn Ngự uyển.


Nàng sẽ theo Lễ đi trấn thủ nơi sơn lâm… Bạn cùng hoa cỏ. Hưởng thú thanh nhàn.


Cố quên hết một quãng đời của cả hai đã bị dấn thân trong cát bụi phong trần.


***


Dinh quan Ngự Sử… Tối hôm nay gió mát trăng thanh.. trong vườn được soi sáng thêm bằng những chiếc đèn lồng treo trên cây cổ thụ, mấy cây hoa Quỳnh.. những nụ hoa nặng trĩu trên cành lá.. đang vươn cổ khoe với đời những đóa hoa sắp nở.


Bàn tiệc rượu đặt ngay trên thềm, hôm nay gia đình quan Ngự Sử mở tiệc rượu thưởng hoa. Vì hoa Quỳnh chỉ nở vào ban đêm… Khi hoa đã phô trong sắc trắng hương thơm… Ðã từ từ tách ra từng cánh một, trong gần một trống canh đã cùng hưởng hương thơm của Mỹ tửu. Ðã được các thi sỹ thi họa, ngâm thơ thưởng nguyệt mừng hoa… Lại từ từ khép lại… Cúi đầu chào và cảm ơn các vị đã yêu hoa… Hồn của hoa lại theo hương sắc bay về thượng giới.


Cả gia đình tụ họp. Quan Ngự Sử ngà ngà say rượu, ngài sung sướng nhìn các con… Vợ chồng Vân Lan hạnh phúc, Hoàng Thế Phiệt, con rể ngài, đã kính thương gia đình nhạc mẫu như gia đình anh vậy.


Chu Mạnh Lương… Người dưỡng tử. Ngài rất hãnh diện, thấy đứa con nuôi đã cư xử và học hành như ý của ngài… Nhiều hy vọng văn chương đỗ đạt… Ngài đặt cả lên đầu Chu công tử…


Châu Long ngồi bên cạnh ngài tay rót rượu dâng đến tận tay ngài… Nhìn về phía Vân Lan như muốn nói điều gì.


Vân Lan đưa mắt ra hiệu cho chồng, Hoàng Thế Phiệt cố lấy giọng tự nhiên nói:


-Kính thưa nhạc phụ… Tiền tế có một người bạn đồng khoa, mới ở Lạng Sơn về… Tiền tế xin phép đi ra đón anh, vì từ khi anh ta đi nhậm chức, đã lâu tiền tế chưa được gặp.


Quan Ngự Sử vuốt chòm râu bạc, nhìn tất cả các con, gia đình êm ấm. Hai vợ chồng ngài tương kính như tân. Con trai ông học giỏi, ngoan ngoãn.


Ngài hỏi con rể:


-Anh bạn con tên là gì vậy?


-Thưa nhạc phụ. Dương Lễ ạ.


Ngài gật gù:


-Dương Lễ… Người thư sinh đã đậu Thủ khoa cách đây mấy năm, phải không? Ta thấy mấy ông giám khảo khen lắm mà… Thế làm sao hắn lại không ở lại kinh thành để chóng được thăng quan tiến chức, mà lại đi làm quan trấn thủ ở nơi thâm sơn, cùng cốc vậy? Hắn ở kinh thành bao lâu? Ta vốn yêu kẻ tài hoa… Trọng người bần sỹ, con cho người mời hắn lại đây, ngâm thơ uống rượu, xem hoa… Thưởng nguyệt, ngày rằm… Ðược không con?


-Nếu Dương Lễ được nhạc phụ thương, cho ngồi cùng bàn uống rượu… Ngâm thơ, ơn sơn hải hắn chưa dám nhận… Con đâu dám ngạo mạn mà từ chối cho đành.


Ở dưới mái hiên, mấy chậu hoa Quỳnh, bao nhiêu là nụ… Chỉ đợi giờ là nở hết những đóa hoa phô trương trước mặt mọi người.


Quan Ngự Sử ngồi một mình đợi con rể. Châu Long đã cáo say không ra. Ngài rất thích uống rượu ngon, có hơi men, ngài làm thơ hay như ông Ðỗ Phủ ngày xưa, ngài vẫn hằng ví mình như các vị thánh hiền ngày xưa.


Ðêm đã khuya. Ở trong thư phòng, nàng không biết giờ này Lễ đang làm gì?


Từ khi Vân Lan nói cho nàng biết là Hoàng Thế Phiệt đã biết nàng là con gái, xong vì có mặt nhà vợ, và cho nàng khỏi thẹn với anh nên anh đã vờ đi như không biết. Nàng lo sợ… Khi cha nuôi biết… Mà nổi cơn thịnh nộ lên thì không biết đời nàng sẽ ra sao?


***


Xa xa. Tiếng gót giầy đi trên những hòn sỏi… Tiếng cười nói của con rể ngài và Dương Lễ, ông đứng lên đi ra đón hai người.


Hoàng Thế Phiệt giới thiệu nhạc phụ với bạn. Dương Lễ cúi đầu lạy chào, Chu Mạnh Tử đợi Lễ chào xong, thân mật, ngài vỗ vào vai Lễ nói:


-Chào ông Thủ khoa! Ta vẫn nghe tiếng ngươi… Mà hôm nay ta mới được gặp mặt, ta rất vui mừng… Vì con rể ta đã mời ngươi lại uống rượu ngâm thơ với ta! Ðêm nay trăng tròn… Nguyệt tỏ. Chúng ta cùng uống rượu thưởng hoa.


Dương Lễ toan lấy những câu khách sáo ra cảm ơn thì… Ông đã nói:


-Dương Lễ! Ngươi bằng tuổi con rể ta, đừng nên lấy lệ tầm thường mà khách sáo, phải coi ta như… Như… Một người bạn hiền… Gác chân nhau mà ngủ… Như các cố nhân ngày xưa nghe!


Lễ chỉ gật đầu nói Dạ. Dạ. Anh nghĩ bụng ông quan này tự nhiên, phúc hậu thế này… Không trách được là Châu Long rất kính thương, anh lại nghĩ lát nữa, mình phải nói thật với ông. Anh tiếc rằng cha anh không còn trên cõi thế, để giải quyết đỡ anh trong hoàn cảnh khó khăn này.


Quan Ngự Sử, tuy là mệnh quan của triều đình, ông rất trọng danh dự… không khinh rẻ kẻ nghèo hèn, rất quý người hiền sĩ.


Lễ không dám nhìn thẳng vào mặt Chu Mạnh Tử… May mà ngài đã ngà ngà say rượu, và ánh sáng của trăng không soi tỏ nét mặt của mỗi người… Chứ nếu là sáng tỏ như ban ngày thì thoáng trông cũng thấy là hai người bạn trẻ cùng đang bối rối… Tính toán biết nói làm sao đây!!!


Khi men rượu đã ngấm… Cả ba thi sĩ cùng thi họa, văn thơ lai láng. Dương Lễ quả thật là tài cao học rộng… Không thì làm sao mà xướng họa được với ông Chu Mạnh Tử?


Khi trăng lên cao đúng trên đỉnh, thì cỏ cây im lặng, không gian như ngừng thở để đón rước những nụ cười của các công chúa Quỳnh Hoa, tách… Tách… Những cánh hoa mong manh như có những ngón tay vô hình, từ từ tỉa mở những cánh mầu tía một, phô ra những đóa hoa trong trắng như tuyết, mùi hương thơm ngào ngạt… Vươn mình như dâng hết tất cả sắc đẹp lộng lẫy, yêu kiều của tạo hóa đã dành riêng cho hoa Quỳnh… Làn gió nhẹ lay những cành lá, như xin hưởng một chút hương thơm, chứ không thổi mạnh… Sợ làm rập những cánh hoa…


Gần hai mươi đóa hoa cùng thi nhau nở… Như những vị tiên nữ trên chốn bàn đào đã hạ giới xuống trần lặng lẽ múa khúc nghê thường theo điệu gió, để bầu bạn với các nhà thi sĩ một khoảnh khắc dưới trăng…


Tiếng vỗ tay đôm đốp… Vang động cả trong vườn lúc đêm khuya canh vắng.


Quan Ngự Sử tự tay rót đầy ba chén rượu ngon, cả ba người cùng nâng chén rượu, uống một hơi cạn chén, để mừng đón các mỹ nhân…


 

MỚI CẬP NHẬT