Thursday, March 28, 2024

Châu Long (Kỳ 51)

 





LGT:
Lưu Bình-Dương Lễ là một truyện cổ tích quen thuộc của người Việt Nam, đã được dựng thành những vở chèo, tuồng, và kể lại qua 788 câu thơ lục bát. Nhà văn Mai Khanh đã tiểu thuyết hóa thành truyện Châu Long, mà Người Việt hân hạnh giới thiệu cùng quý vị độc giả trên trang báo và mạng Người Việt Online.


 Kỳ 51


 Chu Mạnh Tử nhìn hai mái đầu xanh nói:


– Ðêm nay. Các vị hoa Quỳnh Hoa công chúa… Ðã không phân biệt người tiên cảnh… Kẻ phàm trần, mà cùng nở trước mặt chúng ta. Chúng ta hãy cạn chén vui mừng.


Con rể quý của ngài… Lại dâng rượu nữa, rồi đến lượt Lễ chuốc rượu.


Hoàng Thế Phiệt cũng nửa tỉnh nửa say:


-Chúng con xin kính chúc nhạc gia, phúc lộc đề huề…


Ông nhìn con rể mắt hóm hỉnh nói:


-Còn ta… Ta sẽ chúc cho các con chóng sinh quý tử…


Hoàng Thế Phiệt thẹn đỏ mặt… Có lẽ cũng vì hơi men.


Ngài lại quay sang Dương Lễ nói:


– Dương Lễ… Chẳng hay ngươi đã thành gia thất chưa? Ta rất tiếc là chỉ có một cô con gái… Nếu không thì ta cũng muốn ngươi làm con rể ta đó… Tuy hôm nay ta mới gặp ngươi lần đầu tiên, mà ta cảm tưởng như ta đã quen ngươi từ muôn kiếp trước. Lễ… Hãy cùng ta cạn chén rượu nữa đi…


Dương Lễ buồn rầu nhìn ông quan, tuy là say rượu. Xong đôi mắt u buồn của chàng thư sinh đã thấu tim ngài.


Ông hỏi:


-Sao? Dương Lễ đang vui vẻ cùng ta… Mà nói tới bề gia thất lại buồn thế vậy? Có điều gì u uẩn… Hãy tỏ thật cùng ta… Nếu ta giúp đỡ được phần nào, ta không quản ngại.


Dương Lễ rưng rưng nước mắt nói:


-Tiểu sinh muốn tỏ cùng người mọi nỗi đắng cay… Mà tiểu sinh sợ rằng. Nếu nói ra sẽ phụ lòng tin cậy của người. Sẽ làm người buồn phiền, hay tức giận, nên tiểu sinh đành ôm mối hận lòng… Hạnh phúc của tiểu sinh ở trong tay người, một lời nói của người ban ra sẽ làm cho hai tâm hồn đau khổ được siêu thoát.


Quan Ngự Sử tưởng là Dương Lễ say rượu mà nói nhảm… Ðặt tay lên trán Dương Lễ, thấy mồ hôi nhễ nhại, mặc dầu bên ngoài hơi sương còn lạnh.


Ông con rể:


-Dương Lễ có bao giờ uống nhiều rượu với con như hôm nay không?


Hoàng Thế Phiệt lo ngại… Cúi đầu không trả lời, nắm tay bạn như van lơn… Bạn hãy tạm nén nỗi đau buồn… Ðể thời gian và tạo hóa sẽ an bài.


Tiệc rượu đang vui bỗng dưng hóa ra buồn… Những đóa hoa như cũng thấu hiểu lòng người… Ðã từ từ khép lại… Cúi xuống đất như xin cáo từ các bạn thi nhân… Trở về thượng giới…


Chu Mạnh Tử nói:


-Hoa đã tàn… Trăng đã khuất, ngồi ngoài này sương lạnh, hai con hãy theo ta vào thư phòng, ta cho pha trà nóng… uống cho tỉnh rượu nhé.


Rồi ông đứng lên trước, hai người bạn theo đằng sau đi về thư phòng, tiểu đồng đã đốt lò than đun nước để pha trà… Hơi nóng của chiếc hỏa lò tỏa ra, gian phòng trở nên đầm ấm. Trên cái sạp chạm trổ bằng gỗ gụ… Ông cho phép hai người cùng ngồi bên cạnh, tiểu đồng rót nước trà trong những chén tống… Mùi hương sen thơm ngát. Cả ba người thi sĩ, nhìn làn khói xanh bay nhẹ trên những chén trà.


Mỗi người một ý nghĩ trong đầu… Ông liếc mắt nhìn Dương Lễ… Thấy nét mặt của anh vẫn còn u sầu.


Ông không biết tại làm sao, cách đây có vài phút… Lễ vui vẻ ngâm thơ… Giọng hùng hồn… Chí khí hiên ngang. Mà bây giờ chỉ còn lại một gã thiếu niên ủ rũ.


Ông đứng lên đi đến bên Lễ, đặt tay lên vai như người cha già… Ái ngại cho đứa con yêu chứ không phải là phân ngôi chủ khách như lúc đầu nữa.


Ông nói chậm rãi, dằn từng tiếng một, như đây là tiếng nói của trái tim ông:


– Dương Lễ! Con nói cùng ta hết những điều u uẩn trong tim… Ta nguyện có quỷ thần làm chứng, ta sẽ tha hết lỗi… Nếu có điều gì phạm đến ta… Mà con đã làm gì… Nếu khó đến đâu… Ta… Chu Mạnh Tử. Ta sẽ giúp con đến tận cùng… Nói đi con!


Dương Lễ quỳ rập xuống chân ông, hôn hai bàn tay ông nói:


– Ơn người rộng như trời biển kiếp này dù con thịt nát xương mòn, con cũng không đủ để báo ơn người, con nguyện sẽ đời đời con cháu thờ người như cha đẻ ra con vậy.


Mạnh Tử đỡ Lễ đứng dậy bắt ngồi lên sập… Ông đợi…


Giọng đều đều… Dương Lễ kể hết chuyện đời anh từ khi mẹ chết… Cha già… Cho tới ngày nay… Quan Ngự Sử và Hoàng Thế Phiệt nghe chuyện của Dương Lễ cũng cảm động quá. Họ không ngờ trong bần dân lại xuất ra một kẻ anh tài hiếu nghĩa như Lễ… Lễ chỉ nói đến Châu Long… Là anh đã đi tìm từ mấy năm nay mà vẫn chưa thấy.


Ông vội hỏi:


-Thế Châu Long… Con có biết tin nàng ở đâu không? Mà nghe con kể chuyện, làm gì có chút mảy may nào đụng đến ta… Mà con xin lỗi ta lại xin ta tha tội?


Dương Lễ quay lại nhìn Hoàng Thế Phiệt.


Con rể ông lại quỳ xuống chân ông!!! Ông quan tủm tỉm cười. Tụi trẻ bây giờ điên cả… Uống có vài chén rượu đã đâm ra gàn…


Thế Phiệt nói:


-Nếu nhạc phụ tha tội cho… Con mới dám nói.


Vì ông nóng muốn nghe nên ông xua tay nói:


-Ta tha hết… Tha hết… Ta nguyền có quỷ thần… Ta sẽ tha hết.


Hoàng Thế Phiệt sung sướng đứng lên ra ngồi cạnh Dương Lễ… Kể hết chuyện của Châu Long… Mà Vân Lan đã kể cho nghe.


Nghe xong Quan Ngự Sử giật mình… Ông đập tay xuống sập… Ðổ cả chén dĩa… Hai anh sợ tái mặt. Tưởng ông nổi cơn thịnh nộ. Cả hai cùng đứng lên… Ông giơ tay víu hai anh ngồi xuống.


Nhìn tận mặt Dương Lễ… Tay run run… Ông muốn nói mà không thốt ra lời.


Ông cảm động? Ông tức tối? Hay là ông chỉ thương Châu Long và Dương Lễ?


Trời ơi! Châu Lương… Lại là Châu Long! Trời ơi! Chu Mạnh Lương… Ðứa con nuôi yêu của ông lại là Châu Long!


Từ bao nhiêu lâu nay ta bị lừa dối! Ta đã mù quáng… Cho Châu Long làm thầy học của Mạnh Ðức. Nhận Châu Long làm con nuôi.


Thảo nào mà Châu Long đã ngượng nghịu, khi ta đã bắt nàng làm dưỡng tử.


Ông uất hận! Rồi ông lại nghĩ, Châu Long… Một người con gái… Tài cao học rộng, một người trinh tiết, đã không quản ngại nắng mưa, giả dạng nam nhi, đi tìm Dương Lễ.


Châu Long đã hầu hạ, nuôi nấng con trai ông như kẻ gia đồng… nghĩa bộc.


Châu Long đã nhận làm con nuôi ông, đã hiếu kính vợ chồng ông như người con ruột, Châu Long có làm điều gì đáng trách đâu! Tại ông cả… Tiên trách kỷ… Hậu trách nhân. Nếu ông không ép nàng bỏ chùa đi theo ông về Bắc Giang ngay. Nếu ông lấy độ lượng quan trên, mà hỏi thật về gia cảnh nàng… Thì biết đâu nàng chẳng thú thực ngay… Ta lại thờ ơ… Mù quáng, nên nàng không dám giải bầy, may mà con gái ông khôn ngoan. Châu Long đã thông minh, khéo léo mua chuộc Chu tiểu thư…


Bây giờ ta biết nói sao đây?


Dương Lễ đã về đây… Bổn phận của ta là phải trao trả hạnh phúc cho đôi trẻ, với Châu Long ta sẽ không hổ thẹn với nàng…


Biết bao đêm… Ta cùng nàng dưới chiếc đèn mờ… Hai chiếc bóng uống rượu ngâm thơ… Khi ta quá chén… Biết đâu ta chẳng có ý lả lơi, một thiếu nữ đang thì… Mà dám cùng ta đối diện. Quả là một trang liệt nữ. Trên đời này hiếm có vậy.


 

MỚI CẬP NHẬT