Friday, April 19, 2024

Châu Long (Kỳ 52)

 





LGT:
Lưu Bình – Dương Lễ là một truyện cổ tích quen thuộc của người Việt Nam, đã được dựng thành những vở chèo, tuồng, và kể lại qua 788 câu thơ lục bát. Nhà văn Mai Khanh đã tiểu thuyết hóa thành truyện Châu Long, mà Người Việt hân hạnh giới thiệu cùng quý vị độc giả trên trang báo và mạng Người Việt Online.




 


Kỳ 52


 


Anh chàng Dương Lễ đã tu từ kiếp nào? Mà kiếp xưa ta đã làm điều gì lầm lỗi? Mà ngày nay ta phải trả lại Châu Long… Ta sẽ mất đứa con nuôi yêu quý, Mạnh Ðức sẽ mất một người anh cả, mà vợ chồng sẽ mất… Châu Long!!


Nghĩ đến đây… Hai dòng lệ đã từ từ rơi trên gò má của quan Ngự Sử… Ông đã thương mến Châu Long đến bực nào?


Chu Mạnh Tử! Một vị trọng thần… Có bao giờ ngài để lộ vẻ vui buồn ra ngoài mặt đâu! Thế mà hôm nay ngài đã khóc. Trái tim già của ngài đau nhói.


Ôi, vận mệnh éo le. Ông vẫn biết câu Nhất ẩm, nhất trác, giai do tiền định, mà ông đã làm gì mang tội với trời, đã cho ông gặp Châu Lương. Thêm đứa con nuôi Chu Mạnh Lương, lại bắt ông nắm giữ vận mệnh, hạnh phúc của Châu Long ở trong tay.


Phải! Chỉ có một lời ông ban ra… Ông có thể kết tội Châu Long: Khi quân, mạn chúa! Ðảo lộn cương thường!


Mà cũng chỉ một lời ông ban ra, nàng sẽ được êm ấm, kết duyên cùng Dương Lễ… Sẽ đường đường một ngôi mệnh phụ như ai…


Hai ý nghĩ đang đối chọi trong đầu ông, trong hai con mắt ông điểm một mối buồn vô hạn… Nửa tỉnh, nửa say, ông cầm tay Dương Lễ nói:


– Ta không ngờ đời ta đến tuổi này mà ta phải đứng trước một hoàn cảnh éo le, ta gạt lệ, mà trả lại Châu Long cho con, ta biết là ta bị thiệt thòi nhiều lắm, xong ta không muốn rằng các con bị buồn tủi về ta. Ta không mất hẳn Châu Long… Mà ta lại được thêm con làm rể nữa. Phải không con?


Lễ chưa kịp trả lời thì ông đã tiếp ngay. Ta sẽ nhận Châu Long làm con gái ta, có gì là thay đổi? Nàng sẽ giữ mãi tên họ Chu, ta sẽ đứng lên làm chủ hôn.


Ông tự tay rót nước cho Dương Lễ và Hoàng Thế Phiệt.


Dương Lễ vì cảm động quá không thốt ra được một lời… Thế Phiệt lại nói:


– Xin nhạc phụ cho gọi Vân Lan ra… Có lẽ Vân Lan sẽ là người sung sướng nhất hôm nay, vì từ trước tới nay Vân Lan vẫn lo sợ là nếu Châu Long thú thật, thì nhạc phụ đau lòng, mà nếu không nói ra thì nàng phải dối trá suốt đời, và phụ lời thề với Dương Lễ.


Ông gật đầu.


Vân Lan bước vào thư phòng. Nàng chưa kịp lạy cha để xin lỗi, xin cha tha tội cho vì đã giấu chuyện Châu Long trong mấy tháng trời. Thì ông đã cố gượng cười nói:


-Con gái yêu của ta! Con đã khôn ngoan, tinh tường hơn cha… Con đã thay ta làm êm dịu bớt những vết thương lòng của Châu Long! Con đã vì ta mà xếp đặt an toàn ngày Dương Lễ hội kiến cùng Châu Long. Con đã thông minh tính toán cho trong ấm, ngoài êm… Ta rất cảm ơn Trời Phật đã ban cho ta một người con gái như con…


Vân Lan thẹn đỏ mặt, nàng biết cha nàng nửa vì say rượu, nửa vì người đau đớn đến tận tim can, nên người muốn nói nhiều để giảm bớt nổi lòng…


Nàng nói:


-Xin thân phụ ngồi lên sập cho chị Châu Long vào rập đầu tạ tội và xin cha chấp nhận chị làm nghĩa nữ… Con chắc là lần này cha sẽ là nghĩa phụ của Châu Long cả kiếp người…


Nói xong nàng ra ngoài cửa… Dắt tay một người thiếu nữ yêu kiều.


Cũng mặt mũi Châu Lương, mà ông quen hàng ngày… Cũng vẫn thân hình Chu công tử mà ông yêu dấu. Mà sao hôm nay, Châu Long… Châu Long trong bộ quần áo đàn bà… Lại dịu dàng như bóng mây chiều. Ðôi mắt nàng đượm vẻ buồn… Vì hối hận, mà nàng đẹp như ngọc nữ giáng trần.


Cả bốn người trong thư phòng cùng ngẩn ngơ ngắm Châu Long!


Quan Ngự Sử như tỉnh giấc mơ đứng lên… Ngài đi từ từ tới Châu Long, dắt tay nàng đến bên Dương Lễ nói:


– Hôm nay là một ngày ta đau khổ nhất đời! Mà hôm nay lại là một ngày mà ta sung sướng nhất đời… Trong khoảnh khắc… Tạo hóa đã cướp của ta Chu công tử! Ðứa con nuôi mà ta đặt bao nhiêu tình phụ tử và hy vọng trên đầu… Nhưng từ phút mà con là nhi nữ… Ta vui mừng vô hạn. Vì từ nay trong vườn của ta lại thêm một đóa hoa quý mới nở…


Ông hỏi Vân Lan:


-Có phải không con?


Vân Lan âu yếm nhìn cha gật đầu.


Ông lại nói:


-Ta thay ông Tơ Hồng… Cho con kết duyên cùng Dương Lễ! Khi ta say rượu ở ngoài vườn… Ta đã ước mong có thêm một cô con gái nữa… Ðể giữ Dương Lễ làm rể… Trời đã không phụ lòng ta…


Cả gia đình cùng cười vang trong đêm dạ hội, họ ngồi uống rượu vui mừng.


Tiệc rượu đã tàn canh… Mặt trời vừa mọc ánh sáng buổi bình minh đầy hứa hẹn…


Ông cho mời bà Chu Mạnh Tử và Mạnh Ðức tới thư phòng, để giới thiệu cô con gái và chàng rể Dương Lễ… mới, và kể chuyện cho vợ con nghe.


Trên bàn ăn, đồ điểm tâm bầy la liệt, bà mệnh phụ lững thững đi vào… Mạnh Ðức theo đằng sau.


Cả năm người cùng đứng dậy ra đón…


Bà Mạnh Tử còn đang bỡ ngỡ… Nhìn hết cả mọi người. Nhất là Châu Long và Dương Lễ. Bà giương to mắt nhìn Châu Long… Ai thế nhỉ? Khuôn mặt cô này bà quen quá! Cô ta giống ai nhỉ? À… À… Giống Châu Lương! Giống Chu Mạnh Lương!


Ông không để cho bà nát óc nghĩ lâu… Mời bà ngồi xuống ghế. Ông cầm tay Dương Lễ và Châu Long lại gần bà… Cả hai cùng quỳ xuống đất…


– Ðêm qua trời đã cho hai ta một đứa con gái và một chàng con rể…


Bà chẳng hiểu gì cả… Lấy tay dụi lên mắt xem mình tỉnh hay chỉ là một giấc mơ…


Ông đã đoán ra trước, đêm qua… Tôi cũng như bà… Mà tôi lại mơ một cơn ác mộng trước, bà tốt số hơn tôi, được trông thấy đôi trai tài gái sắc. Rồi ông thong thả kể cho bà nghe hết đầu đuôi câu chuyện (Thiên ai sử) của đôi trẻ đang quỳ dưới chân bà… Tuy bà không khóc, xong cũng mủi lòng. Lấy khăn thấm lệ luôn.


Bà đỡ hai người đứng dậy, vuốt ve Châu Long. Khen Dương Lễ… Lại rất mừng vì ông chồng đã không giận mà còn thương thêm Châu Long nữa.


Mạnh Ðức ngẩn ngơ hỏi cha:


– Thế anh Mạnh Lương đâu?


Châu Long bế Mạnh Ðức lên lòng nói:


– Châu Lương… Hay Mạnh Lương cũng là chị cả. Chị xin lỗi em… Chị đã dối em từ buổi ban đầu… Cho tới đêm nay.


Mạnh Ðức trụt xuống đất nũng nịu…


– Bây giờ con lại có một mình. Không có ai chơi với con, không ai dạy con làm bài vở nữa!!!


Ông nói:


– Con tuy mất Mạnh Lương… Xong ta cho con một người chị gái nữa… Lại thêm anh Dương Lễ… Con còn muốn gì hơn nữa?


Dương Lễ cũng cầm tay Mạnh Ðức như đứa em trai yêu vậy.


Thật là cả một cái gia đình đầm ấm… Hạnh phúc. Quan Ngự Sử rất hả hê… Vì ông đã rộng lượng mà tha tội cho đàn trẻ.


Cả gia đình ăn điểm tâm… Tuy là từ tối hôm qua không ai được ngủ… Mà không có ai mỏi mệt, mọi người như sống quãng đời vui đẹp sáng sủa như buổi bình minh này…


Ông lại nói:


– Lát nữa, ta cho phép Dương Lễ về nhà. Sắm sửa lễ nghi đến hỏi con gái ta… Nghe không?

MỚI CẬP NHẬT