Friday, April 19, 2024

Châu Long (Kỳ 53)

 





LGT:
Lưu Bình-Dương Lễ là một truyện cổ tích quen thuộc của người Việt Nam, đã được dựng thành những vở chèo, tuồng, và kể lại qua 788 câu thơ lục bát. Nhà văn Mai Khanh đã tiểu thuyết hóa thành truyện Châu Long, mà Người Việt hân hạnh giới thiệu cùng quý vị độc giả trên trang báo và mạng Người Việt Online.




 


Kỳ 53


 


Lễ mừng rỡ đang lúng túng chưa biết nói sao… Thì ông quan đã ghé vào tai Hoàng Thế Phiệt nói thầm… Dương Lễ không có gia đình ở trong kinh, ta cho phép hai con làm nhà trai đấy.


Trong khi mọi người vui vẻ… Thì Châu Long buồn vô hạn… Nàng biết là vì quan nói vậy… Mà trong thâm tâm ông như kẻ cố say… Ðể quên sự thật.


Bà Mạnh Tử để cho chồng xếp đặt cả… Lúc nào bà cũng giữ đạo phu xướng, phụ tùy… Bà cởi chuỗi hạt ngọc xanh đeo trên cổ… Ði lại gần Châu Long đeo vào cổ nàng…


– Ta cho con vật kỷ niệm này… Ta rất sung sướng được Trời cho thêm một người con gái, đủ cả hiếu, nghĩa, tiết hạnh, dù con có phải theo chồng… Xa gia đình ta, không bao giờ ta quên con.


Châu Long gục vào vai bà khóc nức nở, khóc vì sung sướng… Khóc vì nàng đã yêu kính ông bà. Khóc vì nàng đã lừa dối một gia đình đáng kính như gia đình họ Chu. Vân Lan rủ nàng về phòng… Chu công tử.


Lần đầu tiên Vân Lan vào phòng của một người thư sinh, nàng liếc thấy rất gọn gàng sạch sẽ… Trên án thư… Tứ bảo văn phòng… Sách vở chồng chất, y hệt như văn phòng của người học trò… Không một dấu vết gì đượm vẻ nữ nhi!


Nàng mỉm cười hỏi Châu Long:


-Từ nay chị nghiễm nhiên là con gái… Phải học lại công dung ngôn hạnh chứ? Dương lang cũng phải cần một tay nội trợ… Vá may…


Châu Long như chợt tỉnh… Ừ nhỉ, từ đây nàng lại là Châu Long, nàng khá tiếc quãng đời sinh viên…


-Vân Lan… Ngày nay chị nhờ em chỉ dẫn lại cho chị việc tề gia nội trợ nhé. Vì đã từ lâu chị đội lốt nam nhi… nên vụng về lắm!


Cả hai chị em cùng cười.


Ngày hôn lễ của Châu Long và Dương Lễ quả là xứng đáng… Môn đăng hộ đối, vì gia đình họ Hoàng đứng lên làm nhà trai…


Gia đình quan Ngự Sử nghiễm nhiên là cha mẹ của Châu Long… Ông bà Tú Châu cũng được ngậm cười nơi chín suối.


Từ đây Châu Long Dương Lễ, họ Chu và gia đình Hoàng Thế Phiệt là cùng một nhà cả… Bể nghĩa thật sâu! Tình sông dài bất tận…


Tuần trăng sau… Vợ chồng Dương Lễ bái tạ vợ chồng Chu Mạnh Tử. Tạm biệt tình bằng hữu với họ Hoàng, âu yếm ôm Mạnh Ðức hẹn lại sum họp một ngày gần đây…


Châu Long tuy xa lìa gia đình Chu Mạnh Tử… Xong tim nàng in khắc vĩnh viễn những bóng hình thân yêu… Cố gượng cười… Gạt lệ lên đường!


Từ đấy hai vợ chồng Dương Lễ sống trong một cảnh đẹp huyền bí của núi rừng.


Nghe chim kêu vượn hót ríu rít như cũng muốn chia sẻ hạnh phúc của đôi chim lạc đàn… Nay đã được tìm về nơi tổ ấm… Một cuộc đời đằm thắm trong giữa sự trung thành, ngây ngô của thổ dân…


Vậy mà lòng Châu Long vẫn thắc mắc. Vì ơn hải hà của vị hòa thượng chưa báo. Nghĩa họ Chu còn nặng trĩu trong lòng, chỉ hiềm vì chồng nàng quan cao, chức trọng, nàng phải làm cho trọn đạo tòng phu!


Dương Lễ… Chữ tình đã trọn. Chữ Hiếu đã vẹn toàn, còn chữ Nghĩa với Lưu Bình…


Anh tự nguyện sẽ tìm ra người bạn hiền mà ngày xưa cùng học một sách, một đèn.


Lễ biết tính Lưu Bình khí khái, dù có biết tin là Lễ đã làm nên. Không bao giờ Bình lại hạ mình mà tìm đến nhờ vả bạn!


Từ bao nhiêu lâu nay, Dương Lễ vẫn ấp ủ một ý nghĩ trong lòng là cố tìm ra Lưu Bình. Giúp cho Lưu Bình học lại, cho được công thành danh toại như mình.


Mà biết tính sao đây? Lưu Bình tuy chơi bời, rượu chè, xong Bình thông minh… Rất mực.


Nếu có người thân ở bên cạnh Bình, mà Bình kính nể, cố tâm giúp đỡ thì chỉ trong hai khoa thi nữa… Bình sẽ cũng như anh.


Nghĩ tới người bạn nối khố ấy… Chắc lúc này đang nghèo khó ốm đau, tứ cố vô thân… Không một lời trìu mến. So sánh với gia đình đầm ấm của Lễ… Anh thở dài.


Ðối với vợ chồng cụ Lưu, Lễ săn sóc, sớm thăm, tối hỏi như một người con trai hiếu thảo.


Không bao giờ Lễ nói chuyện Lưu Bình với Châu Long… Vì Lễ đã thầm tính:


Phải… Chỉ có Châu Long mới đủ tài đức, và can đảm để nuôi Lưu Bình!!!


Nhiều đêm, không ngủ được Lễ ngẫm nghĩ: Châu Long tài hoa… Châu Long rất đẹp. Châu Long khẳng khái… Châu Long tiết nghĩa… Mà Châu Long lại là một vị hiền thê mà ta kính nể, người vợ hiền mà ta đã mất bao nhiêu năm tìm kiếm.


Ta nỡ nào hy sinh mà xa Châu Long một lần nữa? Biết tính sao đây?


Trong đêm tối Lễ như nói với quỷ thần hai vai làm chứng: Ta nguyện sẽ hy sinh tới bản mệnh… Mà tìm cho thấy Lưu Bình. Ta thề rằng Lưu Bình sẽ đậu thủ khoa như ta!!!


***


Lưu Bình từ khi bỏ học về quê nhà ở với cha mẹ, anh đã bán dần hết ruộng đất, nhà cửa của cha mẹ lấy tiền đi ăn chơi phung phí.


Anh đã mắc bệnh phong tình… Bao nhiêu tiền phải để chữa chạy cơn bệnh hiểm nghèo ấy, khi khỏi bệnh thì túi anh cũng đã cạn, không dám về làng nữa, cũng chẳng muốn vô kinh, nay đây, mai đó, anh sống kiếp phong trần… Bữa no, bữa đói, quần áo rách tả tơi, mà khi nào anh làm thuê, gánh mướn, được ít tiền lại mua cút rượu với vài con nhộng rang muối, ngồi trong chiếc lều tranh uống rượu ngâm thơ!


Khi say… Phải khi Bình thật say mới tiếc cho quãng đời niên thiếu, càng ngâm thơ… Càng thấy yêu đời… Càng thấy cảnh vật của tạo hóa rất dễ thương.


Lòng người thi sĩ như tràn ngập cả một dĩ vãng tươi thắm… Mỗi lần đi dự thí… Thì chỉ khuyết có vài điểm… Anh tiếc quá… Mà có lẽ đã muộn rồi!!!


Anh muốn sửa đổi lại đời anh, muốn quay mái chèo lại dĩ vãng… Lại thèm đi học… Lại muốn đi thi… Anh muốn thay đổi vận mệnh của mình.


Nhớ đến cha mẹ già… Chắc đang khổ sở, yếu đau, hình ảnh cha mẹ anh trong hơi men như buồn, oán trách đứa con bất hiếu!


Bình chuệnh choạng đứng lên, mà vì say quá… Anh ngã vật xuống mảnh chiếu rách.


Anh cảm thấy người anh nhẹ nhõm, mà sao lạ quá này… Ðứng soi mình trên mặt nước hồ sen… Bóng mình dưới nước, mặt mũi hồng hào, chứ không hốc hác… Tai nghe tiếng nhạc, tiếng sáo thiên thai, vui mừng như một tiệc rượu trong nhà quan vậy.


Thoáng nhìn quanh quẩn… Không một bóng người, chỉ có một mình anh đứng trong một phong cảnh uy nghiêm, vẫn còn tiếng nhạc văng vẳng.


Anh thấy lạnh cả người… Ðây là đâu? Cây cỏ như có linh hồn… Những đóa hoa tươi đẹp như muốn mượn mầu sắc thiên nhiên mà quyến rũ anh.


Tiếng nhạc xa dần. Xa dần… Rồi im bặt, một mùi hương thơm ngào ngạt tỏa ra như bao phủ lấy thân anh. Anh ngây ngất nửa say nửa tỉnh, đứng trước mặt anh một nàng tiên nữ… Vốn người háo sắc… Anh thấy nàng đẹp lạ lùng, huyền ảo… Nàng chỉ cách anh có vài bước, mà như có một bức tường kiên cố chia rẽ hai người.


Bình muốn giơ tay ra đón nàng… Mà thân hình nặng trĩu.

MỚI CẬP NHẬT