Friday, March 29, 2024

Châu Long (Kỳ 55)

 



LGT: Lưu Bình-Dương Lễ là một truyện cổ tích quen thuộc của người Việt Nam, đã được dựng thành những vở chèo, tuồng, và kể lại qua 788 câu thơ lục bát. Nhà văn Mai Khanh đã tiểu thuyết hóa thành truyện Châu Long, mà Người Việt hân hạnh giới thiệu cùng quý vị độc giả trên trang báo và mạng Người Việt Online.


 

Kỳ 55

 

Chú lính nhìn tận mặt Lưu Bình… Chú vỗ đánh đét một cái vào vai anh. Bình đau đến tận xương! Chưa kịp xuýt xoa, thì chú đã cười ha hả rồi nói:

– À ra đói quá hóa điên… Ta biết là nhà người đói lắm. Lên đây ta cho một miếng cơm nắm… Ăn cho tỉnh ra, rồi đi đi, đừng nói bậy bạ. Ai nói đến tai quan trên thì ngài cho hạ ngục nghe!

Lưu Bình ức lắm! Vì chú lính lại dám bảo là anh đói quá, hóa điên, khi chú đưa miếng cơm nắm… Tuy anh không điên, xong đói thật.

Anh vồ lấy miếng cơm, ăn ngốn nghiến hết. Chú lính đứng nhìn Lưu Bình ăn xong mới nói:

– Thôi, bây giờ đi xuống chòi, kẻo ai biết nhà ngươi ngồi đây, ta mang tội nghe.

Lưu Bình lại năn nỉ… Xin gặp Dương Lễ.

Chú lính nổi giận:

– Thế không nghe ta phải không? Nhà ngươi đã ăn cơm của ta, uống nước của ta. Còn muốn cho ta bị quở à? Quả thật là nhà ngươi không biết điều đó. Thử nhìn lại thân hình xem, ai mà quan sở tại lại là bạn nhà ngươi?

Lưu Bình trông xuống quần áo… Tỉnh ra. Vội xin lỗi chú lính. Buồn bã xuống chòi.

Anh tủi thân định nhẩy xuống suối tự tử… Ði leo lên cao xem chỗ nào sâu nhất thì lăn mình xuống cho hết kiếp phong trần… Thì văng vẳng trong tai anh còn những tiếng nói dịu dàng của nàng tiên nữ… Như có một bàn tay vô hình đã dắt anh tới gốc cây cổ thụ, anh gục đầu xuống đầu gối, ngủ vì mệt quá.

Chú lính ở trên chòi, đang dọn dẹp. Thì Lễ đã thong thả trèo lên những bậc thang lên chòi… Vì lúc nào Lễ cũng coi những người lính gác như người nhà, thỉnh thoảng Lễ vẫn lên thăm họ, nên không những họ kính yêu mà còn coi Lễ như người bổ trẻ vậy.

Thoáng nhìn thấy hai cái chén còn lại cặn nước vối đặt ở trên bàn… Chú lính nhanh nhẹn nói:

– Bẩm quan lớn. Sáng nay có một người hành khất. Tự xưng là bạn cũ của quan lớn, con biết là hắn ta đói… Nên nói quàng xiên, con cho hắn ăn miếng cơm nắm… Uống chén nước vối, rồi đuổi hắn đi rồi ạ.

Lễ giật mình đánh thót một cái! Vội hỏi chú lính:

– Mi kể hình dạng của hắn thế nào cho ta nghe.

– Bẩm… Hắn cao bằng con. Gầy gò, ốm yếu, quần áo rách tả tơi.

– Mi có biết hắn ta ở đâu không?

– Bẩm không, chắc hắn đi từ xa tới đây, mặt mũi hốc hác. Hắn hỏi con úy danh quan lớn. Khi con nói tên quan lớn… Hắn nhờ con vào thưa với quan lớn hắn là bạn cũ của ngài…

Dương Lễ trầm ngâm… Hỏi:

– Mi có trông thấy ở trên trán hắn ta có cái nốt ruồi đỏ không?

Chú lính ngẫm nghĩ…:

– Bẩm không ạ.

Bâng khuâng Lễ nói:

– Hễ hắn ta có trở lại… Thì mật báo cho ta nghe không?

– Bẩm vâng ạ.

Lững thững Lễ đi xuống chòi gác. Anh nghĩ ai dám nhận là bạn cũ của ta. Ngoài Lưu Bình ra ta làm gì có bạn cũ mò mẫm đến đây? Mà sao không cho tên tuổi, mà chỉ muốn yết kiến ta thôi? Hay là có kẻ thấy sang bắt quàng làm họ, kiếm bữa ăn… Dù sao ta cũng phải hỏi ra manh mối.

Hết giờ gác, chú lính đi ra chơi vơ vẩn ở ven rừng… Bỗng chú ngừng chân đứng lại.

Gã ăn mày sáng nay đang ngủ say ở dưới gốc cây cổ thụ bên bờ suối, chú rón rén lại gần… Lấy tay nhẹ vén tóc của gã phủ trên trán, dưới làn tóc đầy bụi… Có một nốt ruồi son… Tại sao quan trấn thủ lại biết hắn có một nốt ruồi son trên trán?

Gã ăn mày này chắc là bạn thật của ngài… Chú hoảng sợ chạy một mạch về đi tìm Dương Lễ.

Mà Lễ đang bận việc quan nên chú không dám vào sảnh đường. Chú lại nghĩ, hay mình ra mời gã ăn mày kia về nhà… Rồi mình thưa với quan lớn sau… Chứ nếu gã tỉnh dậy mà đi mất, thì biết đâu mà tìm…

Nghĩ vậy… Chú lại chạy một mạch ra gốc cây ở ven rừng, may quá! Gã vẫn ngủ say, ngáy pho pho… Chú lính phải ngồi xuống bên cạnh gã, vừa gọi vừa lay vai gã…

Lưu Bình mở mắt ra. Ngáp thật dài… Vươn vai ngồi dậy, thấy chú lính ngồi bên mình… Anh phủi bụi ở quần áo, rồi hỏi:

– Thầy quyền ra đây tự bao giờ?

Chú lính không trả lời… Ðứng lên, kéo Bình đứng dậy, rồi dắt tay anh như hai người bạn… Cùng đi về trên chòi.

Chú lính hỏi:

– Này, anh có đói không?

Lưu Bình thấy chú lính gọi mình bằng anh! Mà lại có vẻ nịnh nọt… Anh buồn cười:

– Thầy quyền say rượu sao? Hồi sáng nay thầy quyền đuổi tôi… Bây giờ lại đến tận gốc cây đón tôi về nhà… Mà tôi nói thật, tôi không phải là bạn của quan lớn Dương Lễ đâu!!! Tôi nói chơi vậy thôi.

Giá không có cái nốt ruồi trên trán gã ăn mày này… Thì chú lính đã dơ chân lên đá vào đít gã… Mà đuổi cút đi.

Nhưng thầy quyền vẫn nhũn nhặn… Anh vào đây nằm ngủ trên giường… Chứ ai lại nằm co quắp dưới đất như vậy!

Lưu Bình cũng chẳng cần để ý đến nữa… Ấy, thói đời là thế. Cứ khoe mình là bạn người sang… Là ai cũng nể rồi, chú lính này chắc đang đợi mình biếu chú cái gì đây. Mà mình có cóc gì mà cho.

Chú lính lại nghĩ khác, gọi vợ vào… nói thầm vào tai vợ, vợ chú gật đầu lia lịa.

Chú sai vợ đun nước nóng cho Bình rửa mặt. Trên bàn lại có một cút rượu ngon.

Ôi chà! Lâu lắm Lưu Bình chưa được rửa mặt trong cái chậu thau bằng đồng… Một cái khăn mặt sạch sẽ. Bình thấy khoan khoái, lấy cái lược bằng xương trâu, chải đầu. Tóc không xõa xuống mặt anh nữa. Cái nốt ruồi son ngạo nghễ trên trán anh.

Anh có biết đâu chỉ vì cái nốt ruồi son này mà anh được gia đình chú lính trọng đãi!

Sửa lại quần áo, anh ra ngồi trên cái ghế bằng tre, trên bàn có mâm cơm, dĩa gà luộc, rau muống sào… Vừa ăn vừa uống rượu… Y như bữa tiệc ngày xưa… Mà đã lâu anh quên hết hương vị.

***

Chú lính thập thò ở ngoài cửa không dám vào… Lễ dơ tay vẫy chú ta vào, chú khúm núm nói:

– Bẩm quan lớn, người tha lỗi cho con, sáng nay con nói là người hành khất không có nốt ruồi son ở trên trán… Vì hắn ta bẩn quá, đầu tóc rũ rợi che khuất mất nốt ruồi son của gã vậy ạ.

Lễ lặng người… Tim anh như ngừng đập. Trời ơi! Lưu Bình! Lưu Bình đã khổ ra như thế ư? Làm sao mà Bình lại dò đến ta? Biết bao nhiêu năm trời ta tìm người bạn thân ấy, mắt ta đã mòn vì tìm kiếm bốn phương trời, nay ta gặp Bình ở đây… Ta phải cố can đảm. Nếu ta đứng trước mặt người bạn ta… Ta sẽ ôm lấy Bình.

Kể hết chuyện xưa… Ta sẽ chia sẻ phú quý với bạn… Xong nếu ta làm như thế thì lại như xui Bình dấn thân vào cờ bạc rượu chè… Một lần nữa… Ta không muốn cho bạn ta rơi vào cảnh ngộ ấy nữa… Trời ơi… Xin trời giúp con… Thương bạn con… Ðỡ cho lòng con thêm cứng rắn…

MỚI CẬP NHẬT