Thursday, April 18, 2024

Châu Long (Kỳ 56)

 





LGT:
Lưu Bình – Dương Lễ là một truyện cổ tích quen thuộc của người Việt Nam, đã được dựng thành những vở chèo, tuồng, và kể lại qua 788 câu thơ lục bát. Nhà văn Mai Khanh đã tiểu thuyết hóa thành truyện Châu Long, mà Người Việt hân hạnh giới thiệu cùng quý vị độc giả trên trang báo và mạng Người Việt Online.




 


Kỳ 56


 


Lễ gọi chú lính lại bảo đem Lưu Bình về nhà chú… Rồi ghé vào tai chú lính thì thầm… Chú chỉ cúi đầu vâng… Vâng… Dạ… Dạ…


Cơm rượu no say. Nằm trên cái võng… Lưu Bình vắt tay lên trán, trông lên mái nhà. Vài con thạch sùng đang bò trên những cót tre, thỉnh thoảng chúng chắc lưỡi như Vương Khải tiếc của ngày xưa vậy! Bình cũng đang tiếc những quãng đời niên thiếu… Những khi cùng Dương Lễ đi học một sách, một đèn… Mà ngày nay… Lễ ở trong dinh quan Phụ Mẫu… Mình nằm tạm nhà chú lính này…


Chú lính vào phòng. Vỗ lên vai Bình… Không mạnh như lần trước:


– Tên anh là gì nhỉ?


– Lưu Bình…


– Anh nói anh là bạn cũ của quan lớn phải không?


– Phải, ngày xưa, tôi là bạn của ngài… Xong bây giờ tôi không còn là bạn của ngài nữa!


– Làm sao vậy?


– Vì bây giờ ngài làm quan to, chức trọng… Tôi nghèo hèn, chắc ngài không nhận ra tôi.


– Thế tại sao mà hai người cùng là bạn học, mà một người làm quan… Một người thân thế bần cùng như vậy?


Lưu Bình ngẫm nghĩ hồi lâu… Thờ ơ trả lời, như nói với mình vậy. Số mệnh ra sao… Là trời định cả, nếu ta cũng chăm chỉ học hành như quan lớn nhà thầy quyền… Thì bây giờ ta cũng chẳng kém gì ngài đâu! Ta đã quá chơi bời… Nay hối lại đã muộn… Mà cũng chẳng làm sao! Phải có người thi hỏng… Mới có dân chứ?


– Thế anh tìm đến dinh quan lớn làm gì?


– Ta đâu có định đến nhờ quan sở tại nhà chú! Ta chỉ muốn xem bạn ta cư xử với ta ra sao mà thôi?


– Thế cha mẹ anh ở đâu? Chú lính động đến tâm trạng của Bình lúc này.


– Nếu ta biết cha mẹ ta ở đâu… Thì còn nói gì nữa! Ta có về làng cũ tìm… Mà hai người đã dọn đi đâu mất!!! Ta tự nguyện nếu ta thành tài… Ta sẽ về tìm kiếm song thân… Chứ ngày nay nếu ta gặp thì chỉ làm tủi hổ cho cha mẹ ta thôi!


Anh chặc lưỡi hỏi:


– Có phải đúng quan lớn nhà chú tên là Dương Lễ không? Ta muốn gặp bạn ta một lần trước khi ra đi…


Lưu Bình lại với chai rượu… Rót đầy một chén, uống một hơi… Khi say lại hát nghêu ngao.


Lễ đứng đằng sau cửa. Từ bao lâu anh muốn gặp Lưu Bình, anh đâu có ngờ thần Lưu Linh lại làm cho bạn anh bệ rạc đến bực này!!! Mà cái chí khí nam nhi của bạn cũng theo hơi men mà rã ra hết!!!


Ngày mai bạn đến tìm gặp ta… Ta nguyền sẽ không rời mắt Lưu Bình nửa bước!


Biết tính sao đây? Việc quan là trọng. Mà ta không muốn cho cha mẹ của Bình biết là con của người đã ở đây, ta lại muốn cho Bình sẽ trả ơn cha mẹ bằng cách khác.


Dương Lễ vỗ trán… Chau mày… Rồi mỉm cười… Anh quả quyết, vì nhờ ơn xưa, nhẽ ra ta phải tự thân đi nuôi bạn ăn học cho thành người hữu dụng mà ta đâu có bỏ được nhiệm vụ ở hai vai.


Châu Long! Ta phải cố hy sinh, chỉ có nàng mới có đủ phép nhiệm mầu của đức phật mà cứu vớt được Lưu Bình ra khỏi bể khổ trầm luân.


Ta sẽ bàn bạc với nàng… Ta sẽ quỳ xuống chân nàng. Cầu xin nàng hãy vì tình yêu ta… Mà thay ta đi nuôi bạn.


***


Lưu Bình say rượu, ngáy pho pho… Dương Lễ gọi chú lính lại gần… Nói nhỏ vào tai chú… Chú lính giương mắt thật to. Chú chớp mắt xem có phải mình tỉnh hay mình mê! Chú vò tai… Sao quan sở tại lại oái oăm như vậy?


Mà lệnh quan truyền dạy… Bổn phận chú phải làm theo.


Lưu Bình vươn vai ngồi dậy, nhìn quan quẩn xung quanh mình, thấy chú lính còn đang thập thò ngoài cửa, anh dõng dạc nói:


– Này… Thầy quyền ơi! Tôi cám ơn thầy quyền đã cho tôi ăn cơm no, rượu say. Bây giờ tôi nhờ thầy quyền vào thưa với quan Dương Lễ… Là tôi muốn gặp ngài nhé.


Chú lính nhạt nhẽo trả lời:


– Lát nữa. Vội gì… Bây giờ ngài đang dự tiệc với các bạn của ngài ngoài vườn.


Nói xong chú vểnh tai nghe… hỏi Bình:


– Anh có nghe tiếng sáo, tiếng nhạc không? Nhạc ấy vang lên trong vườn nhà quan lớn tôi đấy!


Lưu Bình xoa tay:


– À, càng hay! Nếu có ta vào bàn tiệc… Dương Lễ sẽ vui hơn đó! Thầy quyền vào trình quan lớn đi…


Chú lính mặt hầm hầm tức giận. Chỉ tay ra cửa nói:


– Anh phải xéo đi ngay lập tức! Quan lớn nào bạn với anh! Mà làm sao dám gọi tên húy của ngài ra như vậy! Nếu đến tai ngài anh sẽ bị nọc xuống đất và đánh cho năm trượng đấy!


Lưu Bình như hãy còn hơi men, tức khí nói:


– Thầy quyền cậy mình là lính của Dương Lễ há miệng quở ta! Ta nói thực cho mà biết. Ngày xưa chính ta đã nhường cơm sẻ áo với Dương Lễ! Bao nhiêu năm cùng học một sách, một đèn… Nếu không có cha mẹ ta, không có ta… Thì quan lớn nhà thầy quyền cũng chẳng hơn ta bây giờ!


Chú lính uất quá! Lôi xềnh xệch Lưu Bình ra ngoài cửa.


Dương Lễ đoán rất đúng là tấn kịch sẽ xẩy ra như thế! Anh ăn mặc thật sang, ngồi đợi ở trong vườn.


Chú lính lôi cổ Lưu Bình vào ấn xuống đất, rồi chú quỳ xuống trước mặt Dương Lễ nói:


– Bẩm quan lớn… Tên hành khất này dám ngạo mạn nhận là bạn cũ của quan lớn, hắn còn nói rất nhiều điều hỗn xược phạm tới húy danh ngài.


Lưu Bình ngẩng đầu lên ngắm Dương Lễ… Anh xoa tay nói:


– Chàng Dương Lễ! Còn nhớ đến ta không?


Lễ vờ như nghe thấy, quay lại tụi lính nói:


– Các ngươi hỏi cho ta biết… Tên họ hắn là gì?


Lưu Bình cướp lời:


– Ta… Tên gọi Lưu Bình. Làm sao mà quên ta được!!


Dương Lễ xua tay nói với tụi lánh như truyền lệnh:


– Các ngươi đưa Lưu Bình xuống bếp… Cho hắn ăn cơm!


Rồi anh nói nhỏ với tụi lính… Không ai nghe rõ. Mấy người lính lại lôi Lưu Bình xềnh xệch xuống bếp.


Dương Lễ lặng lẽ trở về tư thất, đôi mắt đỏ hoe… Anh thở dài.


Tới nhà bếp, tụi lính xập Lưu Bình xuống đất, ngồi trên mảnh chiếu rách, anh tủi hận!!


Trời ơi!!! Ai có thể ngờ rằng Dương Lễ làm nên, mà thay lòng đổi dạ như vậy! Hắn đã gặp ta, ta nhận ra là bạn… Mà không thèm đếm xỉa đến ta! Hắn lại để ta trong tay tụi lính ngu này…


Ðời đen bạc quá! Ngày hôm qua, ta định tự vẫn cho rồi đời.


 

MỚI CẬP NHẬT