Thursday, April 25, 2024

Châu Long (Kỳ 59)


LGT:
Lưu Bình-Dương Lễ là một truyện cổ tích quen thuộc của người Việt Nam, đã được dựng thành những vở chèo, tuồng, và kể lại qua 788 câu thơ lục bát. Nhà văn Mai Khanh đã tiểu thuyết hóa thành truyện Châu Long, mà Người Việt hân hạnh giới thiệu cùng quý vị độc giả trên trang báo và mạng Người Việt Online.


 


Kỳ 59


 


Mà yêu tinh không ăn, không uống, chỉ hút máu người… và ăn bụi bậm lúc ban đêm thôi.


Tự nhiên, như cái máy, tay anh sờ lên trên bàn… Không thấy một hạt bụi… Anh rởn tóc gáy lên. Trước mặt anh bát cháo đã gần nguội, anh đánh liều, lấy thìa quấy lên húp một tí, thấy vị cháo thật ngon lành, anh đánh một hơi hết cả…


Tay với chiếc ấm nước, rót một chén đầy… Uống ngay.


Xong xuôi, anh mang bát đũa xuống bếp… Trên ba ông đồ rau bằng đất, có một siêu nước nóng, trên chiếc bàn gỗ mộc, đặt một cái thau nhỏ bằng đồng, một chiếc khăn mặt trắng tinh.


Trời ơi, nàng là ai? Mà lại chăm chút ta như người vợ hiền chăm cho ông chồng vậy!


Trời còn sớm như thế này, nàng đã đi đâu? Nghĩ mãi, nát óc, không tìm thấy câu trả lời… Anh chặc lưỡi: Thôi, đến đâu hay đó, thân thế ta đã ra thế này… Tiền không có, bạn khinh rẻ, đời mỉa mai, nay có người chăm, đỡ, cơm no áo ấm, ta phải cố học. Nếu nàng có là yêu tinh đi chăng nữa… Cũng chẳng làm sao!


Thiếu gì yêu tinh hiếu nghĩa, nếu yêu tinh yêu ta thật, thì có gì làm lạ, nàng rất đẹp… Ta nguyện sẽ thành tài, hai tâm hồn yêu nhau là đủ… Còn tấm thân… Ai đâu giữ được muôn năm! Thà ta ở với yêu tinh có nghĩa… Còn hơn là gặp người bạn bạc bẽo kia.


Khi rửa mặt, chải đầu xong… Anh lại thấy mắc trên ghế tựa, một bộ quần áo thư sinh.


Nhìn trước nhìn sau, không thấy bóng người, anh cả gan đánh bạo mặc thử vào mình, vừa như in, anh giật mình, hay nàng đã có chồng, mà quần áo này là của chồng nàng chăng?


Nếu ta mặc vào người… Mà chồng nàng trở về, nổi cơn ghen lên, thì lời đâu mà ta chối nổi! Bụng nghĩ vậy tay cởi quần áo ra, vuốt cho thẳng, gấp lại để vào chỗ cũ.


Trở về phòng, anh đi đi, lại lại trong nhà, trong óc anh rối như mớ bòng bong.


Thẫn thờ đến trước tủ sách… Mở ra xem, trong tủ có đủ văn phòng tứ bảo, bao nhiêu là sách thánh hiền… Lạ quá! Nàng là một người buôn bán ở ngoài chợ, mà dáng điệu mềm mại, tứ chi nhỏ nhắn như của các bà mệnh phụ.


Nàng mời ta về nhà… Không hỏi họ tên, không biết ta là ai, cho ta ngủ cùng dưới mái nhà, xét kỹ ra thì là người không đứng đắn!


Mà sao trong nhà đủ sách quý… Tứ thư, Ngũ kinh. Văn chương thi phú.


Lưu Bình không thể nào đoán ra nàng thuộc về hạng người nào!


Tiếng mở cửa lạch cạch, Bình sợ run cả tứ chi ra, đang toan kiếm vật gì để chống cự… Nếu nàng thật là yêu tinh về hiếp anh!!! Hút máu anh, anh không dám quay lại nhìn.


Thì tiếng nàng đã trong như nước suối, êm dịu như khúc nhạc Thiên thai…


– Kìa… Chàng đã dậy, sáng nay em phải đi vắng nhà sớm… Em đã dọn cho chàng đồ điểm tâm, mà sao lại không thay quần áo kia?


Rồi nhanh nhẹn như con mèo, Châu Long xuống bếp cầm bộ quần áo lên treo trên lưng tựa ghế…


Nửa mừng, nửa sợ, anh không biết nói sao, chỉ nhìn nàng chòng chọc.


Châu Long lại mỉm cười. Trời ơi. Nụ cười tươi như đóa hoa sớm nở, hai hàm răng đen bóng như hạt huyền, đều như chuỗi ngọc. Không chút phấn son, mà nhan sắc của nàng, không men rượu cũng say.


Châu Long đặt xuống bàn một mảnh giấy… Nàng đã ghi tên cho Bình vào trường đại học, lại đóng đủ học phí cho một năm…


Tại làm sao mà nàng lại biết tên tuổi ta? Biết cả kích thước để may quần áo, lại nấu nướng cho ta những thức ăn gì mà ta đã thích, nàng biết về ta nhiều quá!


Còn ta? Ta chưa biết nàng là ai? Cố lấy hết can đảm anh chỉ hỏi được:


– Tên nàng là chi?


– Châu Long!


Rồi nàng xuống bếp vo gạo nấu cơm…


Lưu Bình cầm mảnh giấy trong tay, này địa chỉ của trường học, như đã tính toán, tránh cho anh những trường mà ngày xưa đã cùng học chung với Dương Lễ.


Châu Long! Châu Long… Bình đang ngẫm nghĩ xem từ thượng cổ chí kim, có cô gái nào tên là Châu Long chết oan… Hay bị nhà vua bỏ quên, mà hóa thành yêu tinh không?


Một trăm câu hỏi trong đầu… Thì mùi thức ăn đã đưa lên mũi anh thơm ngắt.


Vẫn nhẹ nhàng như chiếc bóng, nàng đặt mâm cơm lên trên bàn, mời anh xơi cơm… Rồi lủi đi mất.


Cơm ăn xong, Bình đứng lên đang xếp dọn bát dĩa bưng xuống, thì nàng đã lặng lẽ đón chiếc mâm cơm trên tay Bình đem ra rửa sạch sẽ.


Lưu Bình thay bộ quần áo mới đi ra trường.


Ðời của hai người sống đều đều như thoi đưa. Ngày nào cũng như ngày ấy. Bình học rất giỏi, có khi không hiểu câu gì, thì nàng đã không quản ngại, dưới bóng ngọn đèn bạch lạp, đã giảng bài cho anh, Bình càng kính nể nàng, chưa bao giờ dám lộ ra một lời bất kính.


Nhiều khi anh muốn đánh liều hỏi xem tại sao mà nàng lại cố tình giúp đỡ anh.


Châu Long chỉ mỉm cười nói:


– Cứ cố tâm học tập, khi nào trúng cử, sẽ biết.


Nàng nói:


– Nhất ẩm nhất trác… Giai do tiền định cả.


Lưu Bình mong thầm rằng Tiền định sẽ cho anh được kết duyên cùng nàng…


***


Hoàng lặng lẽ nhìn đứa trẻ sơ sinh, đứa con của anh, nó mới được hai ngày, đứa con gái.


Giá trong đời anh, không bao giờ gặp Châu Long, có phải bây giờ anh sẽ là một người sung sướng nhất trần đời không?


Nhà anh giầu có… Ruộng sâu… Ao cá… Cối đá, nhà lim, vợ anh hiền lành ngoan ngoãn.


Bây giờ trời lại cho một đứa con, tuy là gái… Xong vợ chồng còn trẻ, vợ anh thế nào mà chẳng cho anh một mụn con trai.


Anh khỏe mạnh, đẹp trai, trời đã phú cho anh một trái tim giầu tình cảm, cha mẹ anh đã cho anh đi học, đọc sách thánh hiền, anh đã yêu Châu Long tha thiết.


Chỉ vì nhà Châu Long nghèo, mà cha mẹ nỡ phá duyên anh…


Tiếng khóc của đứa hài nhi như xé tim anh, nhìn kỹ nét mặt nó… Nó lại giống Châu Long!


Anh muốn cho đời nó được sung sướng, không muốn là nó sẽ đau khổ như anh.


Nó được sinh vào nơi giầu có, nếu nó cũng giống cha, nhiều tình cảm, biết đâu, sau này nó sẽ yêu thương một người nghèo… Mà xung quanh nó ép gả cho nơi môn đăng hộ đối… Mà nó không yêu như anh.


Anh thương nó quá, ôm, bế nó vào lòng, tình phụ tử tràn ngập lòng anh.


Giá nó là con của Châu Long với anh… Xong nó sinh ra đời, khi tim anh tan vỡ.


Giữa lúc Châu Long đã bỏ làng mà ra đi, dấn thân bồ liễu, trong gió bụi phong trần, giữa lúc cha anh đang bị ông quan huyện hiếu sắc… trả thù, mẹ anh ốm mê man vì hối hận…


Ðời cay độc thật! Cha anh đã mất chức lý trưởng, phải bán ruộng nương lấy tiền chạy chọt mới khỏi vô tù…


Những giọt nước mắt nóng của anh rơi xuống đầu đứa bé, đứa bé nín ngay… Như hiểu tâm sự của cha nó.


Nếu anh dùng dằng… Sẽ không đủ can đảm rứt nổi tình phụ tử mà ra đi.

MỚI CẬP NHẬT