Thursday, March 28, 2024

Tết của ngày xưa còn bé



* Âu Thị Phục An


 


Tôi chợt thức giấc vì có tiếng điện thoại reo bên tai, cạnh đầu nằm. Lơ mơ tôi mở máy nghe. Tiếng đứa con gái út vang lên. Mẹ ơi, mở cửa giùm con.



Tôi choàng dậy, chẳng biết khi ngủ đã tự kéo mền đắp ngang ngực lúc nào, bất chợt thấy lạnh, tôi vén mùng bước ra khỏi phòng, đi ra cửa phòng khách.


Con gái ùa vào và hình như hơi lạnh cũng tràn vào theo nó. Tôi rùng mình đưa tay xoa xoa hai bờ vai trần của mình. Mấy giờ rồi con? Sao về giờ nầy? Bốn giờ sáng rồi mẹ, con đi chuyến xe khuya. Mệt không con? Tôi hỏi. Hi hi, con ngủ khò, có mệt nhọc gì đâu mẹ? Ừ.


– Mẹ ơi, con có quà cho mẹ, đặc biệt, con tin là mẹ thích lắm.


– Quà cáp gì để sáng, giờ con nghỉ đi cho khỏe.


– Dạ, để con đưa cho mẹ rồi lên phòng sau mà mẹ.


Con gái lôi ra cái máy chụp hình kỹ thuật số mà tôi tặng nó vào sinh nhật năm nó 18 tuổi. Nó ấn cái máy vào tay tôi.


– Nè mẹ cứ mở ra xem, sẽ thấy món quà của mẹ trong nầy. Hi hi. Con lên phòng thay đồ nha.


Tôi phì cười. Con nhỏ lí lắc thiệt. Nhưng tò mò tôi cũng mở máy ra xem. Những bức ảnh nhảy qua nhảy qua theo tay bấm của tôi. Cả một hành trình về thăm quê ngoại được nó chụp lại, là một sự ghi lại, giữ lại những khoảnh khắc tuyệt vời của từng kỷ niệm nó trải qua cùng những người thân thuộc. Tôi xem mà lòng chao dao với từng khuôn mặt bà con làng xóm. Nhưng rồi tôi bỗng sững sờ khi nhìn thấy một bức ảnh trắng đen đã vàng úa giữa những tấm ảnh màu sặc sỡ. Trời đất. Ai như tôi hồi nhỏ đứng chụp với người chị gái và em trai vậy? Tôi ư? Cái đầu tóc uốn cao xoăn tít. Ðôi bông tai nhỏ giọt hình trái châu. Cái mỏ nhọn nhọn nữa. Ôi trời. Có cái gì đó như thổi tốc tới trong tôi một làn gió của quá khứ thương yêu. Trong giây lát, tôi như muốn khóc…


Hình như trời đã sang mùa thì phải, gió bấc đang về đây mà…


*


… Ở Sài Gòn quá lâu năm với những cái Tết vắng hoe cô độc khiến cho lòng tôi, từ lâu, cứ thèm và nhớ gì đâu những Mùa Xuân cũ thuở bé thơ.


Khoảng tháng 11 Dương lịch là đã có gió bấc thổi về xe lạnh, khiến cho lũ trẻ chị em tôi co ro hít hà lôi ra những cái áo len xanh đỏ mẹ đan cho năm trước. Xúng xính trong áo len đi học những sớm mai. Những đôi môi hồng bị khô vì gió khiến cho chúng tôi cứ thè lưỡi liếm mãi, thật là khó chịu. Nhưng mà thích lắm. Vì biết sắp đến Mùa Xuân. Sắp Tết.


Thời gian ấy cứ kéo dài trong nỗi lâng lâng chờ đợi. Trong những tối ôm nhau đắp mền mơ ước. Mong nhất là mẹ sẽ may cho mỗi đứa ba bộ đồ mới để diện ba ngày Tết. Mẹ sẽ may gì nhỉ? Sẽ được lì xì bao nhiêu nhỉ?


Gió cũng rạo rực mà nắng cũng vàng lạ thường, rực rỡ trôi qua từng ngày rồi cũng đến rằm Tháng Chạp Âm lịch.


Mọi thứ như vỡ òa ra sau những ngày đêm mong đợi. Tất cả những thành viên trong gia đình bỗng náo động hẳn lên. Một sự nao nức đã đến lúc bắt đầu cho hành động. Chao ơi mẹ đã may xong cho mỗi đứa rành rành ba bộ đồ mới. Tôi vuốt ve ngắm nghía mãi bộ đồ bằng sa-tanh màu hoa cà mướt rượt. Tay tôi run lên khe khẽ. Tôi ngửi chúng và áp mãi lên người. Tôi cuống quít và thèm thuồng làm sao cái ngày mồng một Tết để chính thức được diện nó vào. Chị em tôi cũng đã được mẹ dẫn đi uốn lại tóc. Tết mà. Nhất định phải đi uốn tóc rồi. Cái kiểu tóc ngắn lăng quăng bùng bùng cao trên đầu như cái tổ quạ. Mẹ cũng mua cho mỗi đứa hai cây kẹp rất đẹp. Giầy mới, dép mới cũng đã mua xong.


Hai người anh họ tiếp ba tôi quét vôi lại toàn bộ căn nhà. Việc làm cho đẹp đẽ và sạch sẽ lại ngôi nhà là chuyện của đàn ông. Hai người cô thì tiếp mẹ lo làm các loại mứt. Tôi thích nhất là món mứt chuối gừng. Nó được làm bởi chuối khô xắt nhỏ, gừng xắt nhỏ và đậu phọng rang vàng. Tất cả trộn lại và được sên đường dẻo quẹo. Mẹ đã cho tất cả mứt vào các hũ thủy tinh. Nhịn thèm không nổi, thỉnh thoảng tôi lại bắc ghế trèo lên giở nắp hũ thò mấy ngón tay vào nhéo một miếng mứt chuối gừng vội vàng cho vào miệng. Ðã thiệt. Hai gò má tôi bừng lên vì thích thú. Miệng nhai nhoem nhoẻm, tôi lui cui chạy trốn vào buồng…


Những xấp bánh phồng nếp bà ngọai đã mua về từ lâu. Tôi thường thích thú nhìn cô tôi thoăn thoắt nướng chúng trên bếp lửa. Hai tay cô trở bánh thật lẹ. Các mép bánh gặp lửa nóng phồng ra to đùng trông thật khoái. Tôi có nhiệm vụ cầm cái bọc ni lông to tướng đứng chờ cô nướng xong cái nào là vồ lấy cái đó bỏ vào bọc rồi bịt miệng bọc lại. Ánh lửa chập chờn trong căn bếp rộng rãi của nhà tôi. Nồi thịt kho trứng và cá lóc to ơi là to vẫn đang sôi rim rim trên bếp than. Mẹ chạy qua chạy lại trông chừng nồi bánh tét đang nhả khói um sùm. Mặt ai cũng đỏ hồng lên trông thật đẹp. Dường như chuẩn bị ăn Tết là một quãng thời gian ấm áp và thiêng liêng làm sao. Tôi thấy mọi việc đều quan trọng và hơi căng thẳng.


Thú thật đến tối 30 Tết là tôi không còn muốn làm gì nữa mà chỉ chăm chú tắm cho thật sạch. Tôi kỳ cọ thật kỹ thân hình mình. Tôi gội đầu thật lâu thật sạch. Còn một điều quan trọng nữa là sau khi đón giao thừa chị tôi và tôi sẽ lén mẹ chui vào buồng để… sơn móng tay cho nhau. Chẳng có gì làm tôi ngây ngất hơn cái việc đó. Sơn móng tay! Ðẹp thật. Những cái móng tay móng chân của chúng tôi sẽ đỏ lên xinh xắn biết bao. Mùi thơm của chai sơn móng tay cũng làm tôi mê mẩn. Chỉ có dịp Tết chúng tôi mới được mẹ cho điệu đàng một chút thôi mà.


Mồng một Tết là ngày sum họp của gia đình bà con nội ngoại. Gia đình cậu dì cô chú bác đều từ quê ra tụ tập ở nhà ba mẹ tôi. Ngày 30 Tết đã cúng ông bà tổ tiên xong hết rồi. Cả nhà nhộn nhịp làm sao, vui vẻ và ồn ào. Lũ con nít chúng tôi hân hoan đếm tiền lì xì với nét mặt rạng rỡ vô cùng. Ðứa nào cũng mặc quần áo mới tinh. Rồi cả nhà ra trước sân, chỗ cây mai đang trổ bông vàng rực để chụp hình kỷ niệm. Sau đó đám con nít được cha mẹ cho đi chơi tự do… Tôi ngoéo tay chị tôi nhắc khẽ. Hi hi. Hai chị em tôi tuốt ra đường ngoắc một chiếc xích lô thẳng ra rạp chiếu bóng. Những cái móng tay đỏ choét của chúng tôi xòe ra dưới nắng Xuân. Bộ đồ sa-tanh màu hoa cà của tôi lấp lánh dưới nắng Xuân. Chẳng biết có ai lé mắt vì chúng tôi đang rất đẹp không?


Tết mà. Gió thật mát. Nắng thật rực rỡ. Hai gò má tôi chắc là đang ửng hồng rạo rực niềm vui…


* Âu Thị Phục An


Nguồn: Tác giả gửi qua Thư Viện Sáng Tạo

MỚI CẬP NHẬT