Friday, March 29, 2024

Vàng Ðen (Kỳ 11)

 


“Vàng Ðen” là tiểu thuyết của nhà văn Nguyễn Dũng Tiến, được xây dựng trên những tư liệu cùng huyền thoại liên quan tới vùng “Tam Giác Vàng,” một trong những nguồn sản xuất và cung cấp thuốc phiện (“vàng đen”) lớn nhất thế giới. Ngoài việc viết văn, tác giả Nguyễn Dũng Tiến cũng là một trong những người Việt Nam đầu tiên có công gầy dựng vườn cây ăn trái cho người Việt ở xứ người. Ông hiện là chủ nhân vườn cây LA Mimosa Nursery, 6270 East Allston Street, Los Angeles, CA 90022-4546. Tel: (323) 722-4543. Ðược sự cho phép của tác giả, Người Việt hân hạnh giới thiệu tiểu thuyết “Vàng Ðen” trên mục truyện dài của nhật báo Người Việt cũng như Người Việt Online.


 


Kỳ 11


 


Sáng hôm sau, cảnh sát tại thị xã El Monte quây quanh hai tử thi của hai trẻ gốc Á Ðông để làm biên bản, trông chúng như còn vị thành niên. Theo nhận xét đầu tiên của cảnh sát, chúng đã chết vì dùng quá độ bạch phiến. Cảnh sát còn tìm thấy trong túi chúng khoảng hai trăm Mỹ kim, hoàn toàn tiền một đồng.


Biên bản đầu tiên của vụ án được trình lên đại úy trưởng phòng cảnh sát El Monte. Người đại úy già gầm gừ qua interphone:


-Tìm cho tôi Smith, gởi hắn lên phòng tôi liền.


-Có ngay, đại úy.


Một giọng nữ nhanh nhẹn trả lời và chỉ vài phút sau Trung Sĩ Smith đã trình diện vị đại úy trong căn phòng ấm áp của ông ấy.


-Trình đại úy gọi tôi.


-Cái biên bản của anh sáng nay về vụ hai thằng nhỏ, coi bộ tôi nuốt không trôi.


-Chuyện gì vậy, đại úy?


-Hai thằng cùng chết một lượt vì dùng quá độ bạch phiến, theo tôi, nó không ổn chút nào hết. Anh phải liên lạc với ban giảo nghiệm tử thi để coi có phải tụi nhỏ mua trúng đồ giả hay không?


Smith đứng chết trân, mồ hôi vã đầy sống lưng. Hắn tự trách mình, sao lại có thể hàm hồ trình lên một cái biên bản thiếu suy xét như vậy, mấy khi lại có hai thằng chết vì quá độ bạch phiến một lượt. Ông thầy mình quả giỏi thiệt, ngồi một chỗ, biết mọi việc. Hắn đâm ra phục ông thầy. Sự cảm phục của hắn được thể hiện qua những câu nói đầy ấp úng của hắn:


-Trình… đại úy, tôi, tôi… quả có sơ sót, tôi, tôi sẽ coi lại ngay. Ðại úy có, có… cần nói gì nữa không?


-Vụ này giống hệt như vụ ở China Town (phố Tầu) trên Los Angeles, không chừng dính líu luôn đến mấy vụ chết nữa trên phố Tầu ở San Fransisco. Tất cả đều là Á Ðông, đều cùng chết trong tháng này. Anh liên lạc ngay với ban giảo nghiệm tử thi rồi cho tôi báo cáo tức thì. Vụ này có vẻ lớn đó.


-Tuân lệnh, tôi sẽ làm liền. Chào đại úy.


Người trung sĩ vừa bước ra, viên đại úy già lại gọi trong interphone:


-Liên lạc cho tôi nói chuyện thẳng với F.B.I.


Vẫn giọng nữ nhanh nhẹn trả lời:


-Có ngay, đại úy. Nhưng bây giờ có lẽ giờ ăn trưa trên D.C.. Ðại úy có muốn tôi để lại lời nhắn, để trên ấy gọi lại không?


-Ờ thì đành vậy.


Tháng này, Ðại Úy Osborn phải làm việc nhiều hơn bình thường, băng đảng Á Ðông trong vùng càng ngày, càng lớn mạnh. Nhỏ, mới chập chững vào trường bụi thì đi xập nhà, ăn cắp vặt; Tay nghề khá hơn, chúng tổ chức đĩ điếm, buôn lậu ma túy, cà thẻ nhựa giả, rồi tranh giành vùng ảnh hưởng, chúng bắn nhau loạn xà cào, không một chút e ngại. Khó nỗi, chúng làm ăn lưu động, thành phố này qua thành phố nọ, xuyên luôn các tiểu bang. Ðộng ổ, chúng rút êm qua Gia Nã Ðại, quậy một hồi trên đó cho nóng rồi lại kéo ngược về. Kẹt cái, tụi Á Ðông này, đứa nào coi mặt cũng như vị thành niên hết; Nhân viên của ông thả lầm tụi băng đảng hàng bữa, vì luật pháp không bắt buộc phải có và mang theo thẻ căn cước trong người, cũng không được giữ kẻ tình nghi quá hai mươi bốn tiếng.


Cuộc họp của những sếp sòng cảnh sát trong quận Los Angeles đầu tháng vừa qua cũng không đưa ra được những giải pháp gì thiết thực, vì những nạn nhân đều không dám thưa kiện, không dám làm chứng.


Lại nữa, kỹ thuật mới của ngành truyền tin với những chiếc beeper (máy thu nhận số điện thoại của người muốn mình gọi lại), đã khiến cho cảnh sát không tài nào theo dõi được chúng. Vì với những ám số, chỉ có chúng biết với nhau, cùng sử dụng những máy điện thoại công cộng, cảnh sát đã phải điên đầu.


Còn một vụ thiệt dữ, cảnh sát của tất cả thị xã thuộc Los Angeles và quận San Fransisco đang phải hợp tác với nhau để giải quyết. Vụ này làm Ðại Úy Osborn như ngồi trên một lò lửa. Lò lửa chừng như quá lửa, không thể chờ, khiến Ðại Úy Osborn đích thân bấm số điện thoại của người bạn thân trên Washington D.C., sếp sòng đặc trách về ma túy của F.B.I.


-Ðại Úy Osborn tại L.A., cho tôi nói chuyện với ông Frank.


-Ô… Ô… Thưa ông, ông Frank chưa… Ô, chờ một chút, ông ta đang vào.


Vài chục giây sau.


-Alô, người bạn già Osborn, có chuyện gì đây?


-Ê, thằng nhỏ tuổi, bộ có chuyện mới phải gọi hay sao?


-Cũng đâu đó, nào người bạn già, có chuyện gì thẩy đại lên bàn cho rồi, còn khách sáo làm gì.


-Anh biết chuyến hàng mới tụi nó vừa đem vào cảng Seattle?


-Biết, nói tiếp đi.


-Cả chục thằng chết vì thuốc giả, chưa biết tụi nó pha cái giống gì. Có một mạng chết vì bị thanh toán, xác nó vứt trên xa lộ 10, ngay tại thị xã của tôi. Ngày xác đưa đi chôn, tụi nó bắn thêm thằng đàn em nữa, ngay tại nghĩa trang.


-Tôi biết, tụi giết đã thuê sát thủ từ Hương Cảng sang để thanh toán nguyên băng Việt. Tụi nó giẫm chân nhau tùm lum. Vài ngày nữa, ông già sẽ thấy báo chí Hương Cảng đăng tin vài thằng cô hồn đang sống ngon lành, tự nhiên trúng gió lăn đùng ra chết.


-Coi mòi anh nắm vững vụ này. Như vậy tôi có thể đóng hồ sơ xác chết trên xa lộ rồi chứ gì.


-Ờ, ông già có thể kết thúc hồ sơ, coi như băng đảng thanh toán nhau.


-Khi nào anh giải quyết xong vụ này.


-Tôi hết lo vụ này rồi, xếp tôi đã bàn giao hết nội vụ cho C.I.A.. Vụ này không chỉ đơn giản trong nội địa Hoa Kỳ, nó dính líu tùm lum hết. Ðiểm chính bỏng nhất lại không nằm trong Hoa Kỳ.


-Ở đâu vậy?


-Lào. Tam giác vàng. Tụi C.I.A. đã có địa bàn hoạt động tại đó từ lâu rồi. Tụi xịa nó rành vụ này lắm, để tụi nó lo, ông già không cần bận tâm nhiều nữa. Sau này có gì cần đến tôi, cứ gọi.


-OK.


Biết đầu dây bên kia muốn chấm dứt câu chuyện, Ðại Úy Osborn cũng không còn cách gì hơn để tiếp tục câu chuyện, đành chào và gác máy. Hóa ra đây là một vụ có tầm vóc quốc tế.

MỚI CẬP NHẬT