Saturday, April 20, 2024

Vàng Ðen (Kỳ 13)


“Vàng Ðen” là tiểu thuyết của nhà văn Nguyễn Dũng Tiến, được xây dựng trên những tư liệu cùng huyền thoại liên quan tới vùng “Tam Giác Vàng,” một trong những nguồn sản xuất và cung cấp thuốc phiện (“vàng đen”) lớn nhất thế giới. Ngoài việc viết văn, tác giả Nguyễn Dũng Tiến cũng là một trong những người Việt Nam đầu tiên có công gầy dựng vườn cây ăn trái cho người Việt ở xứ người. Ông hiện là chủ nhân vườn cây LA Mimosa Nursery, 6270 East Allston Street, Los Angeles, CA 90022-4546. Tel: (323) 722-4543. Ðược sự cho phép của tác giả, Người Việt hân hạnh giới thiệu tiểu thuyết “Vàng Ðen” trên mục truyện dài của nhật báo Người Việt cũng như Người Việt Online.


 


Kỳ 13


 


-Hiện em đang làm ăn với tụi Rồng Vàng, em phải làm việc với cả hai để bảo đảm có hàng đều đặn.


-Tụi Rồng Vàng sẽ không còn hiện hữu nữa và trên thị trường cũng sẽ chấm dứt luôn loại hàng giả.


-Chị muốn nói tụi Rồng…


-Em không cần thắc mắc về tụi Rồng Vàng nữa. Chị nghĩ, đã đến lúc mình có thể chia tay nhau. Em sẽ không gặp lại chị nữa, một gã da trắng sẽ liên lạc trực tiếp với em và hắn sẽ cho chị biết những gì em cần.


-À khoan chị, khi chưa biết em, chị đòi tiền trước, nay biết em rồi, chị có thể cho em trả bằng cách tiền trao cháo múc được không?


Vẫn thật lạnh lùng, người đàn bà gấp tờ báo, chuyển thế đứng dậy. Một tờ giấy hai chục Mỹ kim đã được kín đáo gài dưới đáy của ly nước ngọt.


-Chị tin em. Chào em.


Một chiếc Jaguar không biết từ đâu, đã kín đáo đậu xề ngay trước cửa tiệm ăn, người đàn bà với y phục đen biến theo chiếc Jaguar. Người thiếu nữ cũng rời khu tiệm ăn trong chiếc xe thể thao đỏ cùng đoàn xe tháp tùng để bảo vệ.


Trời vẫn mưa, tiệm ăn vẫn sinh hoạt thật bình thường; Bình thường và thản nhiên đến nỗi, người quản lý của tiệm ăn không biết mình vừa tiễn chân một người chúa đảng của một băng đang làm mưa gió khắp miền Tây Hoa Kỳ, vì người thiếu nữ đẹp, lịch sự, nói chuyện vô cùng nhã nhặn vừa bước ra khỏi tiệm, không ai khác hơn.


Những chiếc vòi rồng xối xả bắn những tia nước thật mạnh, phủ đè trên ngọn lửa. Không một chút suy suyển, ngọn lửa ngạo nghễ còn bốc vọt lên, liếm luôn phòng lái chính của chiếc tầu hàng khổng lồ, như chừng thách đố.


Chiếc tầu hàng của hãng vận tải Thanh Thanh vừa cập bến Seattle chiều nay, bốc cháy dữ dội dù chưa kịp qua thủ tục quan thuế của Mỹ. Ba chiếc tầu nhỏ, chuyên dùng để cứu hỏa ở dưới nước, đang quần quanh chiếc tầu hàng, dùng nước biển bắn những luồng nước cực mạnh lên ngọn lửa. Trên bến, những chiếc xe cứu hỏa của thành phố cũng không kém, cũng đang thổi xuống những lượng nước khổng lồ lên biển lửa. Quả thật, lửa đã lan ra thành biển.


-Tôi cần gấp hai mươi người tình nguyện, kiếm cho tôi liền hai mươi người tình nguyện. Trên tầu còn sót 22 người, đang bị trói. Lẹ lên.


Người trưởng toán cứu hỏa gào lên trên chiếc máy truyền tin đang cầm nơi tay. Cảnh sát vừa cho ông biết, họ nhận được một cú điện thoại, trên tầu còn 22 thủy thủ đoàn bị trói tại đầu mũi tầu.


Ba chiếc thang dài từ ba chiếc xe cứu hỏa được bắc dựa lên thành tầu. Hơn chục người lính cứu hỏa tình nguyện nối đuôi nhau leo lên. Hiện giờ, với người trưởng toán, việc cứu người còn khẩn cấp hơn việc cứu hỏa nữa. Tuy ngọn lửa thật dữ dội, ông vẫn ước tính được khoảng hai tiếng nữa, ông sẽ dập tắt được nó. Việc trước mắt, phải cứu thoát ngay đám thủy thủ còn bị kẹt trên tầu.


Khoảng hai dặm Anh, cách chiếc tầu hàng đang bị cháy, trên một chiếc du thuyền khá lớn đang đậu cặp bến tầu. Vài người đàn ông Việt Nam đang ngồi run rẩy trong những tấm chăn quấn quanh người. Chai Hennessy trên chiếc bàn nhỏ đã vơi quá nửa.


-Ðm., bay chơi cú này được lắm.


Một người đàn ông tầm thước, khoảng gần năm mươi, vừa nói,vừa đưa tay kéo vạt áo lên lau chiếc ông nhòm, rồi lại đưa lên tiếp tục nhìn chiếc tầu hàng đang cháy. Vẫn trong phòng khách của chiếc du thuyền, một toán người Ấn Ðộ đang nghiêng ngả đùa giỡn, có lẽ tiếng Việt Nam được phổ thông trên thế giới nên họ chỉ dùng toàn tiếng Việt. Ðám Ấn Ðộ chừng như ở Việt đã lâu, nên phát âm giống in hệt người Việt. Nhìn chán qua chiếc ống nhòm, người đàn ông đứng tuổi gieo phịch người xuống một chiếc ghế gần đó và nói:


-Tụi nó cứu được rồi. Thôi, bay sửa soạn đi, chẳng lẽ ngủ đêm đây sao? Còn mấy thằng kia, bộ hà bá nhát hay sao mà còn run hoài vậy?


-Trời, đại úy, ông có ở dưới đó ông mới biết, nước mùa này lạnh còn hơn nước đá nữa.


-Ờ, ờ, thôi được rồi, nốc thêm vài hớp nữa là hết liền. Ê, còn mấy thằng kia, tụi bay muốn về Ấn ăn cà ri hay sao? Còn chưa chịu cởi bộ đồ. Tụi bay lo liệu đó, thằng nào lái thì lái, tao đi ngủ à. Nhớ gọi về cho ông thầy biết tin là tất cả đều tốt đẹp nghe.


Nửa giờ sau, chiếc du thuyền xuôi Nam, trực chỉ về California.


Dưới cái rét căm căm ngoài bến tầu, người đại úy cảnh sát của quận Seattle vẫn kiên nhẫn chờ. Ðám thủy thủ vừa giải cứu được trên chiếc tầu hàng Thanh Thanh hoàn toàn người Trung Hoa, chúng đang chơi trò giả mù sa mưa. Không một ai nói được câu tiếng Anh, ngay cả tên thuyền trưởng cũng bẻ không được một chữ. Ông đang chờ một nhân viên cảnh sát gốc Hoa của ông đến để lấy khẩu cung.


Biết thừa đây là một vụ phá hoại có tính toán, nhưng ông vẫn phải hù nhẹ chúng một câu:


-Tụi bay đốt tầu để lấy bảo hiểm phải không?


Có một câu hỏi nhỏ vậy thôi mà tụi nó đã thề sống, thề chết. Dĩ nhiên tụi nó đời nào dám đem đánh đu sinh mạng của chúng để đổi lấy mớ tiền bảo hiểm không vào tay chúng.


-Tụi bay nói rằng, tụi bay bị đột kích bất ngờ, chúng bắt trói tụi bay lại, có đúng không?


Sau lời người thông ngôn, cả bọn gật đầu lia lịa. Ðưa hết cả đám về văn phòng, người đại úy đã móc riêng tên thuyền trưởng lên phòng hỏi cung.


-Theo như những lời anh nói, tụi nó tấn công bất thình lình các anh bằng hai ngả. Một bọn đã lặn từ dưới nước, leo lên bằng ngả hông tầu, kiềm chế các anh, đoạn một bọn khác đem theo chất nổ lên bằng ngả cầu thang từ bến tầu. Chúng đặt chất nổ tại hầm dầu cặn và hầm chứa hàng. Có đúng không?


Hắn lại gật.


-Anh diễn tả chúng mặc quân phục, quấn khăn trên đầu và y phục hoàn toàn đen từ đầu đến chân. Có phải như thế này không?

MỚI CẬP NHẬT