Thursday, March 28, 2024

Vàng Ðen (Kỳ 27)

 





“Vàng Ðen” là tiểu thuyết của nhà văn Nguyễn Dũng Tiến, được xây dựng trên những tư liệu cùng huyền thoại liên quan tới vùng “Tam Giác Vàng,” một trong những nguồn sản xuất và cung cấp thuốc phiện (“vàng đen”) lớn nhất thế giới. Ngoài việc viết văn, tác giả Nguyễn Dũng Tiến cũng là một trong những người Việt Nam đầu tiên có công gầy dựng vườn cây ăn trái cho người Việt ở xứ người. Ông hiện là chủ nhân vườn cây LA Mimosa Nursery, 6270 East Allston Street, Los Angeles, CA 90022-4546. Tel: (323) 722-4543. Ðược sự cho phép của tác giả, Người Việt hân hạnh giới thiệu tiểu thuyết “Vàng Ðen” trên mục truyện dài của Nhật Báo Người Việt cũng như Người Việt Online.




 


Kỳ 27


 


Lệnh nhận được thật giản dị: Với quân phục, cùng một sự vụ lệnh, Ron đưa một đám 40 tài xế quân đội, chúng được gởi đến từ Texas, bằng một chiếc xe bus đến Fort Lewis để nhận 40 quân xa. Từ đó di chuyển đoàn xe đến thẳng một nhà kho tại Bellevue, chở hàng ra bến tầu, kiểm soát cho hàng xuống tầu, sau đó sẽ hoàn trả đoàn quân xa.


Phải hai ngày sau, Ron mới có thể trao trả đoàn quân xa. Hai ngày đêm liên tiếp, không ngơi nghỉ, đoàn xe đã liên tục chở những kiện hàng to lớn từ kho hàng đến bến tầu. Hầm của chiếc tầu hàng, lớn hơn mấy lần sân chơi quần vợt, tham lam ngốn nuốt hết tất cả những gì Ron chở lại.


Cái lõi giang hồ làm Ron biết ngay bên trong những kiện hàng, hoàn toàn vũ khí, thay vì thực phẩm để cứu trợ nhân đạo, vì dưới một góc hầm của chiếc tầu, Ron nhìn thấy thực phẩm khô thứ thật đã nằm sẵn tự bao giờ. Không một chút thắc mắc, Ron chỉ nhắm mắt làm. Cuộc đời Ron rẽ thêm qua một ngả mới. Từ một thằng chuyển bạch phiến cắc ké, Ron được nhẩy cái một lên thành xếp sòng trực tiếp lãnh, tẩu tán cấp thời cái “trắng.”


Chiếc tầu hàng của hãng Biển Trời đã được thuê bao nguyên chuyến bởi một tư nhân, nhổ neo rời cảng Seattle đúng thời hạn như Ron dự liệu. Sóng nhỏ, biển êm không làm nguội được cái máu giang hồ trong Ron. Cú chơi có vẻ khá lớn làm Ron thấy hấp dẫn lạ. Lệnh bất ngờ vào giờ phút chót đã đòi hỏi Ron phải theo chuyến tầu. Ron chấp nhận không thắc mắc.


Ðược lang thang trên con tầu vượt Thái Bình Dương để đem thực phẩm cứu trợ cho Somalia, còn gì ý nghĩa và thoải mái cho bằng. Song Ron không có được cái hân hạnh ấy. Con tầu của hãng Biển Trời sẽ ghé tại Ngưỡng Quang (Rangoon), thả Ron cùng vài tên lâu la, lục lạc xuống. Dĩ nhiên khi xuống bến, Ron cũng không thể nào quên được mớ hành lý của mình ở trên tầu. Mớ hành lý đó đã có đầy đủ giấy tờ hợp pháp của chính phủ Miến Ðiện để được phép rỡ xuống bến tầu. Ron sẽ phải đưa mớ hành lý nặng nề ấy băng qua biên giới Thái Lan để đến tỉnh Chiang Mai. Nơi biên giới Miến Ðiện và Thái Lan cũng sẽ có người chờ sẵn với những giấy tờ hợp pháp cho mớ hành lý, cấp bởi chính phủ Thái. Không được làm người giầu có ra tay phát chẩn, Ron cũng chẳng cần, Ron còn cầu cho chiếc tầu, thay vì chạy bằng dầu, sẽ chạy bằng những ống phản lực cho mau tới. Ron thèm khát thấy lại Chiang Mai. Quá khứ huy hoàng nhất trong cuộc đời giang hồ của Ron đã đến từ đấy.


Sóng nhỏ, biển êm, tầu vẫn tiếp tục trôi.


 


Chương 5


 


-Ai, đứng lại. Ai, đứng…


Tiếng quát thứ hai chưa kịp tròn, vì một bóng người đã đổ chụp lên tiếng quát, làm nó tắt nghẹn nửa chừng.


-Be quiet. (Câm họng)


Một trong những người lính của toán phục kích đêm, thuộc đơn vị lính đánh thuê, đang gác ngoài vòng đai của đơn vị đã nhận ra quá trễ vài bóng đen. Tiếng quát báo động thứ hai chưa kịp dứt, người lính đã bị đốn gục bởi một chiếc bóng. Thì thầm bằng tiếng Anh, chiếc bóng muốn người lính phải im lặng.


Người lính đã không thể nào không im lặng. Nguyên chiếc đầu gối của bóng đen đè ngang cổ đã khiến gần muốn bứt hơi thở. Không những thế, bóng đen to lớn thứ hai cũng đang đè nghiến trên người.


Vài miếng băng nhựa vội vã dán đè lên miệng. Thêm hai bóng đen nữa xuất hiện, dùng dây trói ghì hai tay, quấn thêm vài vòng quanh người. Ðược xốc ngồi dậy, người lính chỉ còn biết giương đôi mắt nhìn chúng. Bốn tên to lớn, rắn chắc. Dưới ánh trăng mờ, trông chúng như một giống dân tại Nam Mỹ. Da ngăm đen, tóc dài và bết lại như thắt bím. Một trong bốn tên rút trong túi ra hai sợi sây cao su dầy, hắn buộc chặt từng sợi một nơi từng bắp tay người lính.


Dưới đôi mắt thất thần của người lính, sau khi bị ba tên còn lại đè chặt lấy người. Hắn thản nhiên thẳng tay đưa xuống một nhát rựa ngay khuỷu cổ tay phải. Bàn tay đứt lìa. Thân mình bị giữ chặt, miệng bị dán kín bởi băng keo, kẻ bị hành quyết đã oằn rướn người một cách vô ích, rồi phải thay tiếng rú của mình bằng cách tự thoát phần hồn ra khỏi thể xác; Hắn xỉu ngay tại chỗ để không kịp nhìn bàn tay thứ hai cũng bị đứt lìa một cách tương tự. Một lá thư gắn trên ngực áo gã lính khốn khổ, bốn bóng đen biến trong bóng đêm, mang theo hai bàn tay được nhét trong một bao nhựa.


Ðại úy Vi lồng lộn như con cọp sụp bẫy, miệng không ngớt những câu chửi thề:


-Ðù má nó, tụi nó chơi cha ngay trên đầu mình. Diabla hay Diablo con mẹ gì, mình cũng phải chơi lại.


Trên chiếc giường bệnh trong bệnh xá của đơn vị lính đánh thuê gốc Việt, một thanh niên khuôn mặt hốc hác với nước da xanh mét đang ngập ngừng trả lời những câu hỏi của một vài sĩ quan đứng vây quanh.


-Ðù má, mày có biết tụi nó đi về hướng nào không?


-Trình đại úy, lúc đó em xỉu mất rồi.


Một giọng từ tốn hơn cất tiếng nói:


-Cám ơn em, chúng tôi đã biết đủ. Rất buồn vì tụi nào đó đã chơi em như thế này. Em cứ bình tĩnh, ráng ngủ thêm một chút, mọi việc liên quan đến em, chúng tôi sẽ lo lắng chu đáo. Cám ơn em.


-Thưa không có gì trung tá.


 

MỚI CẬP NHẬT