Thursday, April 18, 2024

Vàng Ðen (Kỳ 29)


“Vàng Ðen” là tiểu thuyết của nhà văn Nguyễn Dũng Tiến, được xây dựng trên những tư liệu cùng huyền thoại liên quan tới vùng “Tam Giác Vàng,” một trong những nguồn sản xuất và cung cấp thuốc phiện (“vàng đen”) lớn nhất thế giới. Ngoài việc viết văn, tác giả Nguyễn Dũng Tiến cũng là một trong những người Việt Nam đầu tiên có công gầy dựng vườn cây ăn trái cho người Việt ở xứ người. Ông hiện là chủ nhân vườn cây LA Mimosa Nursery, 6270 East Allston Street, Los Angeles, CA 90022-4546. Tel: (323) 722-4543. Ðược sự cho phép của tác giả, Người Việt hân hạnh giới thiệu tiểu thuyết “Vàng Ðen” trên mục truyện dài của Nhật Báo Người Việt cũng như Người Việt Online.


 


Kỳ 29


 


Lợi dụng vị chỉ huy trưởng châm mồi lửa điếu thuốc kế tiếp, đại úy Vi vội vàng hỏi:


-Thưa trung tá, như vậy không phải gia đình họ Ðèo nắm tam giác vàng sao?


-Không, gia đình họ Ðèo thuộc gốc người Thái trắng. Họ có trồng thuốc phiện tại Lai Châu, nhưng lượng thuốc không quan trọng. Biên giới Trung Hoa, Việt, Lào vào những thập niên bốn mươi, năm mươi rất lộn xộn. Người Thái trắng hầu như phải sống cảnh trên đe, dưới búa. Hết thổ phỉ Cờ Ðen, va chạm với người Mèo, rồi đụng độ người Thái đen được sự ủng hộ của Việt Minh. Ðến khi Việt Nam Quốc Dân Ðảng chọn Lai Châu làm nơi khởi xuất, người Thái trắng đã ngả hoàn toàn theo Pháp. Biển lớn, xuồng nhỏ, họ đã phải bám víu vào con tầu lớn của Pháp, để khỏi bị chìm xuồng…


Phòng họp im phăng phắc, câu chuyện do người chỉ huy trưởng kể quá mới mẻ, lý thú cho một cuộc chiến đã cũ, làm mọi người im lặng lắng nghe.


-… Dân tộc nào cũng phải qua một vài khúc quanh. Chiếc xuồng nhỏ của người Thái trắng bị chìm theo chiếc tầu vĩ đại của Pháp. Trận Ðiện Biên, Pháp đã nướng của họ hơn hai ngàn lính, chưa kể thường dân.


-Thưa trung tá, lúc đó Mỹ và Trung Cộng đâu có lợi gì trong trận Ðiện Biên Phủ đâu?


Lần đầu tiên Phong mới dám rụt rè đặt câu hỏi với người anh cả của đơn vị. Ðã từng sống kề cận người anh cả nhiều năm khi còn nhẩy toán. Phong nghe và biết nhiều về đường dây ma túy quanh vùng tam biên, nhưng những chuyện về trước, Phong cũng mù tịt như mọi người.


-Các anh nên biết thêm, cả một quân đoàn viễn chinh của Pháp, trấn đóng tại Ðông Dương, đã không cần tiền của chính phủ Pháp, chứng tỏ rằng nguồn lợi từ thuốc phiện quá lớn. Nhiều tay tư bản của Mỹ đã đánh hơi thấy mùi, nhẩy ngay vào khi anh Pháp vừa rút đi. Còn anh Trung Cộng, hắn coi miền Bắc Việt Nam là tiền đồn biểu dương chủ nghĩa cộng sản của hắn. Trung Cộng có được cái tiền đồn đó, không mất đến một giọt máu. Từ đó, anh Mỹ cũng mượn cớ để nhẩy vào miền Nam Việt Nam, dưới danh nghĩa bảo vệ tiền đồn tự do ở Ðông Nam Á. Trong vụ này, tôi chắc chắn rằng, phải có một tụi Mỹ nào đó, ghê gớm lắm, đứng sau lưng thằng C.I.A.


-Trung tá cho rằng, tụi đó đang hăm dọa mình.


-Ðúng, do đó tôi quyết định bỏ vụ này.


Cả phòng họp xôn xao, đại úy Vi vẫn là người tiền phong tạo tiếng động:


-Trình trung tá, tụi nó hớt của mình một thằng nhỏ, trung tá định bỏ qua?


-Mình đành nhắm mắt, không thể chơi lại tụi nó. Tụi này cũng cỡ tụi đã đốn Kennedy khi xưa. Thiếu tá phó sẽ liên lạc với phía tụi Xia để hủy bỏ khế ước. Chuyến này tôi không lấy ý kiến của anh em vì tầm vóc quan trọng của nó. Phiên họp chấm dứt và đề nghị cuối cùng của tôi về việc này: Anh em không nên bàn tán về chuyện mình bị lỗ một đứa em nữa.


Mọi người lục tục rời phòng họp. Phong để ý thấy thiếu tá phó vẫn thản nhiên ngồi lại trong phòng cùng ông trưởng.


Vắt vẻo nửa người trên giường, hai chân đong đưa phía dưới, Phong tính nhắm mắt ngủ bậy một lát vì sáng nay đã bị đánh thức dậy quá sớm. Có tiếng gõ cửa.


-Trình trung úy, trung tá mời trung úy lại phòng họp.


Phong được người anh cả gắn cho chức trung úy như những ngày cũ còn ở Việt Nam.


-Họp nữa hả?


-Dạ không, trung tá chỉ mời mình trung úy.


Người anh cả cho gọi riêng một mình, như vậy chắc có việc làm.


Phòng họp sặc sụa mùi khói thuốc khi Phong bước vào. Ngoài trung tá chỉ huy trưởng, còn có cả ông phó, chừng như hai người đã ngồi đó rất lâu, như chưa hề rời phòng họp, kể từ lúc chấm dứt cuộc họp đến giờ. Chiếc gạt tàn thuốc trước mặt ông trưởng đầy ắp tàn thuốc, cả hai đều có tách cà phê trước mặt.


-Trình trung tá và thiếu tá gọi tôi.


-Anh có biết kết luận của phiên họp lúc nãy với đông đủ sĩ quan?


-Trình trung tá, trung tá quyết định bỏ khế ước với tụi Mỹ.


-Ðúng, vì mình đã bị lộ trước khi ra tay. Yếu tố bất ngờ mình không còn nữa. Tôi và ông phó cho gọi anh lại vì chúng tôi quyết định nhẩy vào vụ này. Anh và tụi nhỏ của anh sẽ được thẩy về Lào để làm vụ này. Anh có biết lý do nào tôi gọi riêng mình anh để bàn giao nhiệm vụ?


-Trung tá sợ trong đơn vị bị dính người của C.I.A.


-Cũng một phần, nhưng trên nguyên tắc giấy tờ với tình báo Mỹ, anh cùng tụi nhỏ của anh đã lặn ngay sau khi đơn vị tấn công vào trại cần sa. Anh không dính dáng gì đến đơn vị hết. Tụi Mỹ nó cũng không phải trẻ con để chấp nhận chuyện này, vì ngày xưa nó đã trả lương cho anh và cho chính tôi trong lực lượng đặc biệt. Nó biết thừa anh và tôi đã từng có liên hệ, nhưng hiện giờ, chánh tà riêng biệt. Nó cũng chỉ phỏng chừng vì cái liên hệ cũ, tôi đã thả anh và anh đã biến luôn. Anh sẽ đến thẳng Vạn Tượng cùng mấy đứa nhỏ của anh trước. Lập một đầu cầu chắc chắn. Tôi sẽ cho hai trung đội hoặc hơn theo sự yêu cầu của anh, lần lượt đến sau.


-Trình trung tá, có đến hơn hai chục năm, tình hình đã thay đổi nhiều, tôi không biết sẽ làm được gì ở Vạn Tượng.


-Anh sẽ buôn thuốc phiện về Việt Nam qua ngã Căm Bốt.


-Khờ Me đỏ nằm đầy biên giới?

MỚI CẬP NHẬT