Saturday, April 20, 2024

Vàng Ðen (Kỳ 36)


“Vàng Ðen” là tiểu thuyết của nhà văn Nguyễn Dũng Tiến, được xây dựng trên những tư liệu cùng huyền thoại liên quan tới vùng “Tam Giác Vàng,” một trong những nguồn sản xuất và cung cấp thuốc phiện (“vàng đen”) lớn nhất thế giới. Ngoài việc viết văn, tác giả Nguyễn Dũng Tiến cũng là một trong những người Việt Nam đầu tiên có công gầy dựng vườn cây ăn trái cho người Việt ở xứ người. Ông hiện là chủ nhân vườn cây LA Mimosa Nursery, 6270 East Allston Street, Los Angeles, CA 90022-4546. Tel: (323) 722-4543. Ðược sự cho phép của tác giả, Người Việt hân hạnh giới thiệu tiểu thuyết “Vàng Ðen” trên mục truyện dài của Nhật Báo Người Việt cũng như Người Việt Online.


 


Kỳ 36


 


Phong Sương tức uất người, hắn đã không chịu bắt tay mình lại còn chào mình bằng bà, dường như hắn chẳng để ý gì đến cách trang phục của mình cả, nhưng phải công nhận, hắn đẹp quá. Hắn chỉ lẳng lặng ngồi xuống sau khi cô Hai và Phong Sương đã ngồi hẳn. Nhờ cơn tức, Phong Sương lấy lại được chút bình tĩnh.


-Xin lỗi đã để hai ông phải chờ.


-Ồ, không có gì đâu cô Phong Sương, mình là người một nhà, ăn thua gì đâu. Ðược chờ người đẹp như cô, đến sáng mai tôi cũng chờ.


Người đàn ông lai Tầu, Sán, nói một hơi những câu thật sáo làm Phong Sương thất vọng hoàn toàn. Hắn lại tiếp ngay:


-Cô Hai nói, cô Lụa không xuống được, sao cô không cho chúng tôi biết trước?


-Ông Sán muốn biết để làm gì?


-Trời ơi, cô cũng biết thời giờ của chúng tôi là vàng bạc chớ.


-Cô tôi không đi được, bởi vậy tôi mới hiện diện ở đây.


-Chúng tôi có nhiều chuyện muốn nói cùng cô Lụa.


Cô Hai chen vào:


-Phong Sương đại diện cô Lụa.


Người đàn ông vẫn rền rĩ:


-Làm sao được, tôi làm ăn với cô Lụa, còn nhiều thứ phải nói lắm.


Phong Sương lạnh lùng đứng dậy.


-Hai ông muốn gặp riêng cá nhân bà Lụa, có lẽ hai ông phải lên trên Vạn Tượng để gặp. Nếu không có chuyện gì liên quan đến việc làm ăn, tôi xin phép được rút lui.


Thái độ lạnh lùng đứng dậy cùng những lời thật cứng cỏi của Phong Sương dường như chỉ là một tấm bình phong che đậy đôi đầu gối run rẩy. Hơn thế nữa, toàn thân như muốn nhũn ra khi hắn nói. Trời ơi, sao giọng hắn lại ấm thế.


-Thưa bà, xin bà đừng vội phiền lòng. Người bạn tôi hoàn toàn không có ý coi nhẹ thể diện của bà, nhưng đã nhiều năm qua, buôn bán, trao đổi cùng bà Lụa, nên tự nó đã biến thành một thói quen. Cá nhân tôi, tuyệt đối tôi không dám có ý nghĩ ấy. Sự chờ đợi gần hai tiếng đồng hồ của chúng tôi đã chứng tỏ điều ấy. Chứng tỏ chúng tôi rất thành thật trong việc làm ăn, cũng như tôn trọng quý bà. Xin bà bớt giận, đừng vội đi, vì chúng tôi còn chưa kịp nhận biết được mầu áo bà đang mặc lại là mầu tím đẹp như vậy.


Tên này quả ghê gớm, miệng lưỡi. Hắn lại còn dám kết tội mình không đúng hẹn, nhưng cuối cùng Phong Sương cũng chỉ còn biết riu ríu ngồi xuống ghế. Thấy không khí bớt phần căng thẳng, cô Hai khởi đầu lại câu chuyện:


-Ông Sán đã buôn bán chung với cô Lụa và cô cả hai chục năm nay, không có gì đáng tiếc xẩy ra. Vì cô Lụa muốn gặp ông Sán về chuyện gì đó, nên cô đã dàn xếp cho buổi chiều nay. Chính cô cũng không ngờ cô Lụa không đi và cháu đi thế. Cô tưởng…


Phong Sương đột ngột ngắt lời cô Hai:


-Cô ạ, nhân tiện cháu xác nhận lại một lần nữa với cô cùng các ông Sán và ông… thưa ông gì nhỉ, xin lỗi, lúc nẫy tôi chưa kịp nghe tên của ông.


-Tôi tên Phong, bà Phong Sương ạ.


-Cám ơn ông, tôi đã là người chính thức và trực tiếp điều hành cơ sở Revendre Opium. Cô Lụa của tôi đã về hưu. Do đó, kể từ nay, bất cứ chuyện gì, các ông có thể điều đình thẳng với tôi. Cuộc gặp gỡ chiều nay không ngoài mục đích thắt chặt thêm mối liên hệ làm ăn.


-Cô có thể bảo đảm được mọi chuyện sẽ như trước?


-Ông Sán muốn hỏi khoảng thời gian nào? Một năm trở về trước hay trong vòng một năm gần đây?


-Tôi đâu thấy có gì khác biệt giữa một năm với hai năm đâu?


-Có chứ, từ hơn một năm nay, ông đã kiểm soát hết thị trường Nam Việt và Nam Vang với một lượng thuốc lớn đến từ một nguồn cung cấp không phải của chúng tôi. Dĩ nhiên, sự khác biệt nằm tại đấy. Cô tôi đã có tuổi nên đã không muốn theo đuổi những việc bất bình thường như xưa nữa. Do đó, ông đã bước một bước hơi quá xa trong vòng một năm nay, điều đó làm nhẹ thể người cô của chúng tôi. Nhưng hiện giờ, tôi sẽ đặt lại vấn đề trước khi nó trở nên nghiêm trọng.


-Tôi hy vọng cô Lụa, cô Hai và cô hiểu giùm chúng tôi. Tôi là người làm ăn, thuần túy làm ăn, mặc dầu tôi rất quý mến cô Lụa, nhưng giá cả khác biệt quá trời, nên tôi phải…


-Phẩm chất đồng hạng?


-Dĩ nhiên là không.


-Tôi không muốn hàng giả trên thị trường, chúng tôi đã xuống tay cắt bỏ hẳn tận gốc những thứ giả đó.


-Cô muốn nói…


-Nguồn cung cấp hàng giả cho ông không còn nữa. Hiện giờ, tùy các ông còn muốn tiếp tục làm việc với chúng tôi nữa hay không?


Gã đàn ông tên Sán ngồi thừ người. Phong Sương lại tiếp tục:


-Chúng tôi đang cần thị trường Nam Việt và Cao Mên, do đó sự hiện diện riêng biệt của ông trong địa bàn ấy sẽ không làm chúng tôi thoải mái. Chúng tôi sẽ như bị một cái dằm nhỏ đâm phải tay. Ông Sán, ông sẽ làm gì khi bị dằm đâm?”

MỚI CẬP NHẬT