Thursday, March 28, 2024

Vàng Ðen (Kỳ 37)


Kỳ 37


 


“Tôi xin mạn phép hai bà để tự giới thiệu chút đỉnh về tôi. Tôi cũng giống như bà Phong Sương. Ðịa bàn Cao Mên và miền Nam Việt hiện do tôi quản lý, ông Sán chỉ nắm đường dây liên lạc với Vạn Tượng từ bao nhiêu năm nay thôi.


  Trường hợp bà đặt chúng tôi vào một cuộc buôn bán không hợp lý, dĩ nhiên chúng tôi cũng có thể bị khó chịu, khó chịu như bị một cái gai lớn đâm phải vào tay. Chúng tôi nghĩ, có lẽ cái gai lớn chắc phải dễ nhổ hơn cái rằm nhỏ. Lý do có sự hiện diện của tôi chiều nay, vì tôi có một đề nghị buôn bán với quý bà trên một lãnh vực khác, chúng tôi sẽ là người bán, quý bà là người trung gian. Nếu bà Phong Sương cho phép tôi được hợp lý, tôi sẽ tiếp tục câu chuyện.”


Ghê chưa, ai ngờ hắn đẹp như vậy cũng biết trả treo từng tiếng một. Hắn nói gì thì nói, Phong Sương vẫn thấy giọng của hắn ấm quá. Không biết hắn là kiểu người gì, khi nói chuyện, hắn nhìn thẳng vào mắt mình, khiến càng thêm bối rối. Lúng túng chưa biết trả lời hắn ra sao, may thay, nồi nước dùng của phở từ dưới bếp, bốc hơi, được gió đưa lên thơm phức.


“Dĩ nhiên chúng tôi phải tin tưởng ông sẽ là người hợp lý, nhưng tôi đề nghị mời các ông dùng bữa tối, trước khi chúng ta tiếp tục câu chuyện.”


Hai người đàn ông nhìn nhau ngỡ ngàng về lời mời khá đột ngột của chủ nhà. Ông Sán sau khi nhìn Phong để dò ý, đã không để ý thấy cô Hai, người chủ nhà cũng ngỡ ngàng không kém. Cô rơi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác.


Trước tiên, cháu cô không còn là con bé như vài chục năm trước qua cách ăn nói, thứ nữa, cháu cô cũng không phải là một người đàn bà thích ăn quà vặt như sáng nay. Trông cách nói chuyện, có lúc như tỉnh, có lúc như mê. Không lý cháu cô phải lòng trai nhanh như thế. Cô biết, cả chục năm nay, một tay Phong Sương đã tiếp tay cô Lụa, chống đỡ, gầy dựng lại tất cả. Chính cô cũng phải phục cháu cô vô cùng.


Nhờ có Phong Sương, trong vài năm gần đây, cô có đầy đủ mặt hàng để bán trong địa phương của cô, cũng như thế lực của Phong Sương cùng cô Lụa đã bao trùm đến cả Sà Vằn, khiến cô không còn chịu nhiều áp lực từ phía chính quyền như trước nữa. Phải chăng cháu cô đang mê trai?


Người đàn ông lai Tầu sau khi đã hội ý với Phong, vẫn dùng cách nói sáo:


“Thật quý hóa, hôm nay chúng tôi có lộc ăn, bây giờ có đuổi, chúng tôi cũng không đi.”


Phong hơi ngần ngại khi phải nhận lời ăn tại một nhà lạ. Phong chỉ sợ thức ăn của nhà ấy không hợp khẩu vị của mình, Phong sẽ rất ngượng nếu phải bỏ dở phần ăn của mình trước mặt chủ nhà.


“Cám ơn bà, tôi quả đã quá no, bát phở quá ngon, nhưng tôi không thể nào ăn thêm nữa.”


“Sao cứ gọi bằng bà mãi thế, người ta cũng có tên mà.”


“Vâng, thưa… tôi…”


“Thưa với dạ mãi, chẳng lẽ em già lắm hay sao?”


Phong Sương ngượng chín người sau khi buột miệng xưng em với hắn.


“Tôi không dám nói vậy.”


Ðể chữa thẹn, Phong Sương đổi đề tài:


“Anh Phong có muốn uống chút cà phê?”


“Nếu bà… Nếu Sương không cảm thấy phiền.”


Tự nhiên cảm thấy dạn dĩ hơn, Phong Sương cúi sát bên tai Phong trong khi đang đứng gần để dọn những bát phở đã ăn hết của Phong và ông Sán:


“Tên em có hai chữ, anh phải gọi là Phong Sương.”


Nhìn người thiếu phụ trao mớ bát cho người tớ gái, Phong thấy toát ra ở người ấy một cái gì đó thật khó diễn tả, nó ướt mềm qua đôi mắt, lại thật lãng mạn qua ánh mắt nhìn. Một nỗi bâng khuâng tự nhiên len lén hòa vào Phong.


Phong tỉnh hẳn qua ngụm cà phê thật đắng, cái bâng khuâng biến mất khi nghe Phong Sương hỏi:


“Nào, anh có đề nghị gì nào?”


“Chúng tôi sẽ tiếp tục tiêu thụ số lượng thuốc phiện cùng bạch phiến (heroin) do Phong Sương cung cấp như trước kia bà Lụa đã từng cung cấp cho ông Sán, với một giá hợp lý. Ngược lại, chúng tôi cũng yêu cầu Phong Sương tiêu thụ giùm tôi một số lớn vũ khí, hoặc giới thiệu chúng tôi trực tiếp với Khun Sa để lấy hoa hồng cho từng chuyến vũ khí chúng tôi bán được.”


“Anh cũng có cả vũ khí nữa à?”


“Trước kia, chúng tôi không đủ bán cho thị trường Cao Mên khi Khờ Me đỏ còn trong thế mạnh. Hiện nay chúng tôi vừa có thêm được một nguồn cung cấp khá lớn. Chúng tôi nghĩ, điểm nóng nhất hiện nay là chung quanh tam giác vàng. Ngoài căn cứ của tướng Khun Sa, các bộ lạc, các sắc tộc khác cũng đang phải tự vũ trang để sống còn.”


“Ðược, anh Phong, đề nghị của anh quá mới mẻ với Phong Sương. Anh cho Phong Sương thời gian vài ngày để suy nghĩ, nhưng chắc chắn Phong Sương sẽ không để anh thất vọng, vì dầu sao anh cũng vừa xác nhận với Phong Sương sẽ tiếp tục buôn bán như cũ trên căn bản hợp lý. Hiện giờ, anh có những loại gì, khả năng cung cấp của anh được đến đâu?”


“Tôi có thể đưa ngay cho chị những…”


“Chị nào? Chị nhà hả?”

MỚI CẬP NHẬT