Tuesday, April 16, 2024

Vàng Ðen (Kỳ 8)


“Vàng Ðen” là tiểu thuyết của nhà văn Nguyễn Dũng Tiến, được xây dựng trên những tư liệu cùng huyền thoại liên quan tới vùng “Tam Giác Vàng,” một trong những nguồn sản xuất và cung cấp thuốc phiện (“vàng đen”) lớn nhất thế giới. Ngoài việc viết văn, tác giả Nguyễn Dũng Tiến cũng là một trong những người Việt Nam đầu tiên có công gầy dựng vườn cây ăn trái cho người Việt ở xứ người. Ông hiện là chủ nhân vườn cây LA Mimosa Nursery, 6270 East Allston Street, Los Angeles, CA 90022-4546. Tel: (323) 722-4543. Ðược sự cho phép của tác giả, Người Việt hân hạnh giới thiệu tiểu thuyết “Vàng Ðen” trên mục truyện dài của Nhật Báo Người Việt cũng như Người Việt Online.


 


Kỳ 8


 


Người đàn ông đang chăm chú nhìn vào phòng mổ bỗng buột miệng kêu lên. Bên trong, người y sĩ đang đứng cạnh bồn nước, tay đang giơ và lắc khẽ một vật gì như một chiếc bong bóng xìu hơi vừa được rửa sạch, nước vẫn còn nhỏ giọt trên thềm. Xốc gã giang hồ dậy, người đàn ông vừa kéo, vừa đẩy hắn vào trong phòng mổ. Bằng Anh ngữ:


-Nói đi, cái gì đây? Có phải bạch phiến không?


-Tôi không biết. Chưa từng thấy qua bao giờ.


-Ðược, mày không biết cái này, mày cũng từ chối cái xác chết này không phải là đồng bọn của mày. Mày nhịn đi ỉa được bao nhiêu ngày nữa? Mày có biết cái bọc này là đồ rởm hay không? Không chừng vài phút nữa nó bể ra ở trong ấy, đời mày cũng tiêu luôn.


Quay lại người y sĩ, người đàn ông hỏi tiếp:


-Có phải áo mưa (condom) bị bể không hả bác sĩ?


-Thằng này nó tham quá, nó nuốt đến bốn cái áo mưa, cái này đè cái kia, nên bể một cái, tôi hãy còn để hai cái nữa trong bồn nước kia kìa. Nhiệm vụ tôi đã xong, tôi có thể ký cho anh một biên bản về cái chết của nó. Sử dụng bạch phiến quá độ.


-Tôi tưởng thường thường, tụi nó nhét vào bằng ngã hậu môn chứ, sao bác sĩ lại nói, thằng này nó nuốt?


-Bằng ngã sau, làm sao tụi nó có thể bỏ đến bốn cái áo mưa chứa đầy bạch phiến như vầy vào được. Ðương nhiên nó phải nuốt. Ê, thằng kia, mày tên gì?


-Ron, Ronald Sanford.


Người y sĩ tiếp tục hỏi gã giang hồ:


-Mày có thấy thằng khốn nằm chết ở đây không? Khôn hồn có lỡ dại thì khai ngay, may ra tao còn cứu kịp.


-Tôi không biết nó là ai, tôi chỉ cho nó quá giang xe, ai ngờ nó buôn bạch phiến. Còn cái vụ kia, tôi dại gì dính vô.


Quả tình Ron chẳng dại gì đi nuốt thứ của nợ ấy như cái thằng chết tiệt kia, để đến nỗi chết vẫn còn bị mổ banh cả xác. Hai thằng đã làm trót lọt không biết bao nhiêu chuyến hàng từ hải cảng Seatle về đến San Fransisco.


Trưa hôm qua, Ron bị múm cũng chỉ vì cái thằng chết tiệt, lại bị múm ở một chỗ không thể ngờ nhất; Trạm kiểm soát cây, trái nhập vào tiểu bang California, nằm ngay biên giới của hai tiểu bang Oregon và Cali. Chiếc xe sắp lăn bánh rời trạm kiểm soát sau cái ngoắc tay của viên thanh tra canh nông, hắn lại nằng nằng đòi xuống, xin viên thanh tra cho dùng nhà vệ sinh của trạm vì hắn quá mót tiểu. Tuy thế, cuộc đời của hắn chẳng bao giờ được tiểu thêm một lần nào nữa, kể từ khi hắn bước xuống khỏi xe. Loạng choạng vài bước, hắn đổ gập xuống như một cây chuối bị đốn, toàn thân đổi màu xanh và chỉ vài phút sau hắn đi theo ông bà ông vải hắn luôn, mặc dù viên thanh tra canh nông đã tận tình dùng phương pháp hô hấp nhân tạo để thử cứu hắn.


Tình hình đột nhiên trở nên tệ hại, Ron định rút dù luôn, nhưng không kịp, mọi người hiếu kỳ đã đậu những xe vận tải hạng nặng choán hết cả đường đi để xem, cùng hô hào sự giúp đỡ.


Một người nào đó đã hỏi ngay Ron lúc ấy:


-Bạn anh bị bệnh hả?


Ron ú ớ trả lời, một câu trả lời Ron cho là ngu xuẩn nhất trong cuộc đời giang hồ, quyền biến và mánh khóe của hắn.


-Chắc nó ngộ độc.


Câu trả lời như thừa nhận cái thân xác xám xanh dưới đất kia là bạn hắn, lại còn bị ngộ độc nữa; Từ đó, người ta sẽ đặt ngay câu hỏi, bị độc vì cái gì. Ron bị cảnh sát múm ngay tại chỗ vì bị tình nghi.


Người vừa kéo đầu hắn vào đối diện với cái tử thi bầy nhầy trên bàn mổ là một nhân viên F.B.I., chuyên về ma túy. Từ những lời nói nhẹ nhàng, dụ dỗ cho đến những lời hằn học, gay gắt, dọa nát, tên F.B.I. này cũng không lay chuyển được Ron hé miệng; Dù hắn ta đang rất tin tưởng, chờ đợi lúc Ron đi bài tiết. Hắn nhất định không chịu mở còng cho Ron, ngay cả lúc Ron đòi đi tiểu. Hắn còn nhét cho Ron một phần ăn thật lớn, một cái Burger kép, khoai tây chiên, hành chiên, cùng một ly nước ngọt tổ bố; Xem chừng hắn muốn dùng chỗ thực phẩm mới này để đẩy tất cả những cái cặn bã cùng vài cái áo mưa (condom) chứa bạch phiến, như hắn tin tưởng, trong ruột già của Ron ra ngoài.


Hắn tin tưởng như vậy, nhưng Ron lại tin ngược lại, vì Ron không dại gì đi nuốt những cái của quỷ ấy, vả lại, chắc cũng chẳng bao lâu, hắn phải thả Ron, vì bụng Ron đang bắt đầu nhâm nhẩm đau.


Chắc phải xin lỗi người anh em F.B.I., chuyện người anh em muốn biết về băng Tầu và đường dây nào đã cung cấp bạch phiến tại Seattle, đành phải hẹn với người anh em ở kiếp sau.


Trời thật u ám, từng cơn gió lớn kèm theo cái lạnh của mùa Ðông, tạo nên một cái rét kỳ lạ. Gió đập thình thình vào một cánh cửa lớn của nhà chứa xe khuất sau một căn nhà lớn thuộc vùng ngoại ô thành phố San Fransisco, gió rít lên, lùa qua khe hở, đẩy ập vào trong nhà chứa xe từng luồng hơi lạnh.


Ron ngồi trên mặt đất, cạnh chiếc Van Volkswagen, cố nghiến hai hàm răng lại để chúng thôi lập cập đánh vào nhau, chúng cứ tiếp tục phản lệnh và đập vào nhau mạnh hơn, mạnh đến nỗi chúng bắt cả thân thể Ron cũng phải nhịp theo. Người Ron đang run lên bần bật, không phải vì cái lạnh bên ngoài đưa vào. Ron đang sợ, thật sự khiếp sợ. Mồ hôi trán ra nhiều đến nỗi, chúng làm thành những dòng nhỏ, từ từ lăn xuống hai bên má; Có dòng chảy cả vào mắt, nhưng Ron không dám nhắm, chỉ chớp vội một cái dù mồ hôi có chất muối làm mắt cay xè.


Ron phải mở mắt, vì ngay trước hai con mắt, cách khoảng gang tay, hai mũi dùi nhỏ dính đầy máu khô, chỉ lăm lăm chờ bắn vào hai tròng mắt của Ron. Nếu Ron dám gọi đó là cái máy, nghĩ cũng hơi quá đáng, chỉ một giàn thép nhỏ với hai mũi tên, đúng hơn phải gọi là hai mũi dùi nhọn; Hai mũi dùi nhỏ được nằm trên một vật với cách kiến trúc rất giản dị, nhưng không kém phần tinh vi.


Chúng được nằm trên hai rãnh kim loại hướng thẳng vào hai mắt Ron, phía đuôi mỗi mũi dùi được nối liền với hai sợi dây thun lớn đang được căng cứng và giữ chúng lại bởi một sợi dây nhợ, cuối sợi dây nhợ được buộc chặt vào chiếc cản ở mũi xe. Hai mũi dùi được căng và giữ lại bởi một sợi dây nhợ; Khốn thay sợi dây đó được vắt ngang bởi một cây nhang đang cháy, chỉ còn một lóng tay nữa, đốm lửa sẽ đốt cháy sợi dây, chính cái gì sẽ xẩy ra sau khi sợi dây đứt đã khiến cho Ron run rẩy. Phía trên đầu, hai mảng da đầu đau như đang bị đốt. Thằng khốn nào đó với hai bàn tay hộ pháp, đang nắm chặt hai nắm tóc trên đầu Ron, để giữ cho hai mắt đối diện với hai mũi dùi, chắc hắn phải to lớn lắm; Nguyên hai cái đầu gối của hắn thúc, đè trên hai vai cũng đã khiến Ron muốn nghẹt thở, sụm người.


-Ok. Ok, you guys win. (Ðược rồi, coi như thua mấy người anh em.)

MỚI CẬP NHẬT