Đứng Thẳng Làm Người (Kỳ 144)

Tạ Phong Tần

1,474 ngày trong nhà tù Cộng Sản Việt Nam

Tôi nói:

-Phần “Nội dung giáo dục” này cán bộ muốn ghi cái gì tùy ý cán bộ, phần “kết quả giáo dục” này để tôi ghi. Con Phương gật đầu đồng ý, và cúi xuống ghi một tràng vô giấy nào là “Ý thức hành vi phạm tội, tư tưởng đạo đức Hồ Chí Minh, đường lối của đảng, v.v… và v.v…” Xong đưa tờ giấy cho tôi.

Tôi ghi xuống phía dưới phần “Kết quả”: “Tôi không đồng ý. Tôi không phạm tội mà chính nhà nước Cộng Sản Việt Nam mới phạm tội, chà đạp pháp luật, chà đạp quyền con người. Nhà nước Cộng Sản mới là kẻ cần phải ăn năn hối lỗi.” Viết tới đó thì hết chỗ nên tôi ngưng. Có lẽ bọn soạn thảo ra cái mẫu văn bản này chừa có ba bốn dòng ngắn ngủn tưởng là dư giấy, vì từ hồi nào tới giờ các phạm nhân thường phạm khác chỉ có nói rằng “ăn năn hối cải” và hứa hẹn “cải tạo tốt” là xong, chớ có ai chửi ngược trở lại chúng nó đâu. Bây giờ thấy cái biên bản này hẳn té bật ngửa ra. Xong tôi ký tên, ghi rõ họ tên tôi vào, lại còn cẩn thận gạch bỏ (xóa đen thui luôn) hai chữ “Phạm nhân” mà viết thay vào hai chữ “Tù nhân.”

Con quản giáo Phương nhìn thấy thì giãy nảy nên:

-Chết, chết! Chị viết như vậy làm sao tôi về báo cáo lãnh đạo được? Lãnh đạo kiểm điểm tôi chết! Mẫu in sẵn như vậy sao chị lại sửa lãnh đạo không chịu đâu. Tôi viết lại cái khác chị ký lại nghe?

-Ý tôi là vậy đó. -Tôi nói. -Tôi dám viết tôi chịu trách nhiệm, có giấy trắng mực đen chữ ký của tôi rành rành đây, cán bộ không phải lo. Viết lại tôi không ký đâu. Cán bộ muốn có chữ ký của tôi hay muốn không có chữ ký? Nếu muốn chữ ký của tôi thì cứ vậy mà cầm về đi. Cán bộ cứ về nói với lãnh đạo rằng chị Tạ Phong Tần muốn viết như vậy, không thuyết phục được, chị ấy nói lãnh đạo muốn gì cứ đến gặp chị ấy là xong.

-Chữ “Phạm nhân” cũng vậy chớ có gì khác đâu mà chị phải sửa lại? -Con Phương hỏi.

-Khác nhiều chớ. Cán bộ có biết chữ Hán không? -Tôi hỏi.

-Không? -Con quản giáo Phương trả lời.

-Không biết thì nghe tôi giải thích đây. -Vừa nói tôi vừa chấm ngón tay vô ca nước để kế bên viết xuống nền gạch men sàn nhà. -Chữ “nhân” nghĩa là người nằm trong chữ “vi” nghĩa là bao vây, trở thành chữ “tù,” “tù” có nghĩa là bị giam. Tôi không phạm tội mà bị nhà cầm quyền bắt giam thì tôi là tù nhân chớ không phải phạm nhân. Khi nào tôi phạm tội thì mới là phạm nhân. Cho nên đừng có ngạc nhiên nếu sau này trong tất cả các loại văn bản, giấy tờ tôi đều bôi bỏ chữ “phạm nhân” mà thay vô chữ “tù nhân,” nếu không đồng ý thì tôi không ký, muốn chọn cái nào tùy cán bộ.

Con Phương cười cười rồi cầm tờ giấy từ giã tôi đi ra. Tôi quay lại mới nhìn thấy nãy giờ bọn tù trong phòng này đang ngồi gần chú ý nghe tôi và con quản giáo Phương nói chuyện, con Phương đi rồi, tụi nó nói:

-Chị Tần oai nghe. Hồi nào tới giờ chưa có phạm nhân nào mà quản giáo đến tận phòng chúc tết riêng.Chị Tròn, chị Phượng, chị Thúy… đều không có.

Tôi cười, nói:

-Chẳng tử tế gì đâu. Thấy chị mới tới muốn nắn gân đó mà. Nắn gân tao thì tao nắn gân lại coi gân ai cứng hơn. Chưa đủ trình độ lý luận với chị mày đâu.

Tụi nó lại cười, nói:

-Tụi em nghe hai người nói chuyện qua lại hết rồi, mắc cười muốn chết luôn. Bộ Phương kỳ này gặp chị khó chơi quá.

(Còn tiếp)