Đứng Thẳng Làm Người (Kỳ 157)

Tạ Phong Tần

1,474 ngày trong nhà tù Cộng Sản Việt Nam

Đặng Minh Quang ngồi im lặng, có vẻ đang cố nén cục tức xuống và suy nghĩ không biết nói gì với tôi để tôi làm theo ý hắn. Tôi cũng ngồi nhìn ra cửa phòng, mặt nghinh nghinh, nhịp nhịp chân chờ coi hắn nói cái gì. Tôi nhìn thấy có vài cán bộ nam lảng vảng đi qua đi lại trước cửa phòng.

Khoảng năm phút sau, tên Quang mở miệng:

-Chị đi về phòng đi.

-Về thì về. Bộ tưởng thích ngồi đây lắm hả?

Tôi nói xong đứng dậy xô ghế bước ra khỏi phòng. Một cán bộ đứng bên ngoài vội kêu con Thùy ra dẫn tôi vô trại trong. Tôi vừa đi vừa nghĩ, mắc cười quá, thằng này già mà ngu, vậy là nó thua tôi thêm một bàn nữa. Tưởng tao yếu bóng vía hả mậy? Tính hù hả? Bây giờ coi đứa nào nhục cho biết. Chúng nó ở đây làm vương làm tướng, cán bộ mắng chửi tù là bình thường, bây giờ có tù này nó chửi lại ầm ầm mà không làm gì được nó.

Trên đường đi, con Thùy hỏi:

-Hồi nãy chuyện gì mà em nghe chị với bộ Quang lớn tiếng quá vậy? Em ở xa nghe không rõ?

Tôi bèn tường thuật chi tiết lại cho con Thùy nghe. Về phòng giam tôi cũng tường thuật chi tiết lại cho chị Hoa Mi Nơ, chị Tư trực sinh khu tôi nghe. Buổi chiều tôi lên phòng của Dung kể cho Dung nghe, nói chung là gặp ai tôi cũng kể hết, bảo đảm qua hôm sau tù nhân cả trại đều biết chuyện Đặng Minh Quang bị tù nhân Tạ Phong Tần chửi như con súc vật, cho mày mang nhục, hết làm việc với tù ở cái trại này được nữa.

Đúng một tuần sau, tôi nghe ngoài tự quản nói với nhau rằng Đặng Minh Quang đã chuyển sang làm công tác khác, không làm cán bộ giáo dục nữa, hình như làm đội trưởng đội quản giáo, coi như hết có cơ hội chửi lộn với Tạ Phong Tần nữa.

Tôi lại ra phòng tự quản đòi gặp cán bộ giáo dục để khiếu nại. Chị Khanh hỏi tôi khiếu nại chuyện gì, tôi nói:

-Chị báo rằng em muốn khiếu nại về tiêu chuẩn cơm canh, thịt cá trại giam phát cho tù và em muốn gởi đơn đến Tòa Án Tối Cao đòi cái bản án phúc thẩm.

Chị Khanh đi báo xong về nói với tôi:

-Hôm nay cán bộ giáo dục bận, sáng mai sau khi điểm danh xong sẽ gặp chị.

Hôm sau, y hẹn tôi đến phòng tự quản ngồi chờ, không thấy Đặng Minh Quang tới gặp tôi nữa mà là một ông đã lớn tuổi, tóc bạc phơ, đeo hàm Trung Tá, bảng tên Đặng Văn Tý, nói giọng trọ trẹ nặng trịch, tự giới thiệu là cán bộ giáo dục gặp tôi để nghe tôi khiếu nại và giải quyết. Tôi nhìn thấy ông Tý này già như vậy mà mới có Trung Tá thì nghĩ ngay ông này cũng chẳng trình độ gì cho lắm, nếu có trình độ tuổi đó phải đeo hàm cao hơn nữa.

Tôi nói:

-Chuyện thứ nhất là tiêu chuẩn ăn uống của tù nhân. Cơm thì tôi ăn đủ, không thiếu nên không khiếu nại. Canh thì tiêu chuẩn quy định một tháng một người có mười lăm ký rau xanh ăn được, mà rau trực sinh đem về phòng chia ra mỗi người có vài cọng không đủ ăn. Thịt thì có mấy miếng, không đủ cân lượng, vừa cứng vừa dai không thể ăn nổi, cá kho cũng vậy. Chuyện thứ hai là tôi muốn gởi đơn đến Tòa Án Tối Cao đòi cái bản phúc thẩm. Luật quy định tòa phải giao bản án phúc thẩm cho tôi nhưng đến bây giờ vẫn chưa giao. Không giao bản án cho tôi là tòa án sai chớ không phải trại giam sai. Khi tôi ở trại Bố Lá Bình Dương tôi đã gởi đơn rồi nhưng chưa thấy trả lời, bây giờ tôi muốn tiếp tục gởi đơn nữa.

Đặng Văn Tý nghe tôi nói xong, hỏi:

-Còn chuyện gì nữa không chị nói luôn đi.

-Hiện giờ thì chỉ bao nhiêu thôi. Khi nào tôi phát hiện có chuyện gì mới tôi sẽ gặp cán bộ khiếu nại tiếp. -Tôi nói.

Đặng Văn Tý nói:

-Chuyện thứ nhất thì tôi trả lời luôn. Chị thông cảm, ở đây là vùng rừng núi, heo đó lai heo rừng nên thịt nó cứng, mua heo khác không có, thôi cố ăn tạm vậy. Chúng tôi cũng ăn như vậy đó, thú thật là tôi cũng thấy cứng lắm nhai không nổi. Còn tiêu chuẩn ăn uống thì ngày mai chị đem đồ đựng ra đây đưa cho chị Khanh, không có chị Khanh thì đưa cho cô Thùy. Hai người này có trách nhiệm lấy tiêu chuẩn thức ăn đầy đủ cho chị, chị không nhận chung theo phòng nữa, mỗi ngày chị nhận xong thì ký sổ hẳn hoi. Chuyện thì thứ hai thì tôi chưa làm bao giờ, không biết nhận đơn và gởi như thế nào.

-Tôi còn giữ cái Phiếu chuyển đơn của trại Bố Lá đây. -Tôi nói. -Tôi cho cán bộ Tý mượn photo lại, cán bộ cứ làm cái Phiếu chuyển mới giống y như vậy, chỉ thay đổi tên trại giam, ngày tháng năm và đưa lãnh đạo trại ký là xong. Đơn thì tôi viết xong rồi. Tôi cũng có cầm cái Phiếu chuyển đó đem ra cho cán bộ coi luôn nè.

Không phải tôi tử tế gì mà lo lắng chu đáo cho chúng nó như vậy, chẳng qua là cứ “nói có sách, mách có chứng” đập ngay vào mắt, đỡ mất công giải thích, cãi lộn mệt lắm. Tôi biết cái bọn dốt thì hay sợ làm sai, mà sợ thì không dám mạnh dạn làm, nhưng nếu thấy người khác đã làm rồi mà không việc gì mới dám làm theo.

(Còn tiếp)