Đứng Thẳng Làm Người (Kỳ 159)

Tạ Phong Tần

1,474 ngày trong nhà tù Cộng Sản Việt Nam

Hôm sau, tôi gặp con Phương quản giáo đề nghị cuối tuần họp đội, tôi có một số ý kiến tố cáo Nguyễn Thị Quý. Con Phương nghe vậy cứ đi theo tôi hỏi tố cáo chuyện gì, tôi trả lời cứ họp đi rồi biết, tôi sẽ nói công khai trước tập thể đội 2.

Cuối tuần, con Phương tổ chức họp đội theo yêu cầu của tôi. Nó hỏi tôi sao không đưa đơn cho nó mà gởi ở đâu. Tôi trả lời bỏ vô thùng thơ góp ý rồi.

Con Phương nói:

– Chị phải đưa đơn cho quản giáo trước, để chị em trong đội xem xét giải quyết trước, nếu đội không giải quyết được thì mới gởi lên trên.

Tôi nghe nó nói mắc cười quá, tôi đứng lên nói oang oang cho cả đội cùng nghe:

– Tôi báo cho cán bộ Phương biết: Ðiều thứ nhất, không có quy định nào bắt buộc tôi phải gởi đơn tố cáo cho đội trước rồi mới được quyền gởi đơn đến cấp cao hơn. Cái thùng thư góp ý đó do giám thị trại đích thân mở lấy thư mỗi tuần, tôi đã bỏ đơn tố cáo vô đó hôm qua rồi. Ðiều thứ hai, cán bộ Phương nói để chị em trong đội xem xét giải quyết nghe không hợp lý chút nào. Ở đây tôi cũng là tù, các chị em này cũng là tù, vậy ai có quyền hành hơn tôi để xử lý việc tố cáo của tôi. Hoàn toàn không có ai hết. Ngay cả cán bộ Phương cũng chưa đủ thẩm quyền để giải quyền để giải quyết tố cáo của tôi, đừng có nói để cho tù giải quyết. Ðiều thứ ba, tôi đề nghị họp là muốn công khai thông báo cho tất cả chị em trong đội biết tôi đã làm đơn tố cáo Nguyễn Thị Quý vi phạm nội quy trại giam, để coi ai bao che cho Nguyễn Thị Quý. Bây giờ tôi sẽ chờ Ban Giám Thị trại giải quyết tố cáo của tôi, nếu không giải quyết tức là Ban Giám Thị cũng bao che, dùng tù hình sự phạm tội giết người để khủng bố tù chính trị.

Con Quý ngồi im re cắm mặt xuống đất, những đứa khác có một số đứa nhìn tôi cười ra vẻ khoái chí. Cuộc họp đội 2 đến đây là giải tán.

Mấy ngày sau, quản giáo Nguyễn Thị Phương xuống phòng giam gặp tôi, nói:

– Chị Tần sao không nộp án phí đi.

– Tôi không thích nộp. – Tôi trả lời.

– Có bốn trăm ngàn chớ bao nhiêu. Tôi thấy trong sổ của chị có tiền nhiều mà, vài triệu lận, chị nộp đi, tôi nói với căn-tin làm thủ tục trích xuất số tiền đó ra nộp án phí. – Con Phương nói.

– Phải, tôi có tiền trong sổ đó, nhưng tôi không muốn nộp, không thích nộp. – Tôi nói.

– Hổng ấy chị viết cho tôi cái cam kết mỗi tháng nộp vài chục cũng được nữa, trừ từ từ, có thì trừ, không có thì thôi. – Con Phương lại nói.

Tôi nghe con Phương cứ đi theo kèo nài tôi nộp án phí, thậm chí chỉ cần viết vài chữ đồng ý nộp là chúng nó cũng chấp nhận luôn mà mắc cười quá. Tao đâu có ngu dữ vậy mậy, đồng ý nộp án phí tức là đồng ý bản án chúng nó đã xét xử tôi, cho nên ngu sao nộp. Bọn nhà nước Cộng Sản chúng nó lại cầm cái tờ cam kết Tạ Phong Tần đồng ý nộp án phí để ra ngoài lừa bịp dư luận thế giới rằng Tạ Phong Tần đã nhận tội, nếu không nhận sao chịu nộp án phí. Không ngờ chúng nó thèm khát mình nhận tôi ghê gớm đến như vậy.

Tôi nói chậm từng tiếng:

– Tôi không nộp, mà cũng không viết cam kết. Nhà nước Cộng Sản này phải bồi thường thiệt hại cho tôi vì bắt giam tôi trái pháp luật, chớ tôi mà nộp tiền cho chúng nó hả? Còn khuya!

– Tại lãnh đạo kêu làm sao tôi làm vậy. – Con quản giáo Phương nói. – Chị không đồng ý thì thôi, tôi đi nghen.

Tôi nhìn theo con Phương đi, nghĩ bụng: Thiệt là mình phục mình quá đi, đoán đúng y bon hà. Bọn óc heo ở trên chúng nó suốt ngày cứ nghĩ ra kế này mưu nọ để khủng bố, để lừa bịp, chớ con ranh này làm gì có đủ trình độ nghĩ ra mấy cái âm mưu đó.

Tôi ở chung phòng giam với chị Dương Thị Tròn đến khoảng giữa Tháng Ba thì thình lình sáng sớm chị Tròn bật ngửa ra lên cơn co giật, chân tay quíu lại, hai hàm răng đánh lập cập vô nhau lụp cụp, cứ kêu “măm măm, măm măm, măm măm…” liên tục không nghỉ. Tôi và thêm một chị nữa (không nhớ tên gì) mỗi người một bên xốc nách chị Tròn lôi lệt bệt lên phòng y tế, để lên giường nằm. Chị Mai là nữ tù, ở ngoài đời là dược sĩ, được đứng phát thuốc trong phòng y tế, chăm sóc cho chị Tròn. Chị đưa thuốc cán ra quậy vô nước đổ cho chị Tròn uống, đưa dầu gió biểu tôi xoa bóp chân tay cho chị Tròn rồi chạy đi kêu cán bộ y tế xuống. Tôi và chị kia một người xoa bóp dầu đằng chân, một người xoa bóp dầu đằng tay và ngực, bụng cho chị Tròn.

Cán bộ y tế tới rồi cũng ngó ngó chớ không thấy làm gì thêm. Tôi hỏi thì nói rằng chị Tròn thường xuyên bị như vậy, cứ nằm nghỉ, xoa dầu nóng, nghỉ ngơi sẽ khỏe lại. Nhưng lần này tôi thấy suốt cả buổi sáng, đến giờ cơm trưa, tù nhân phải gom vô phòng giam điểm danh khóa cửa lại mà chị Tròn cứ nằm đó “măm măm” miết.

Mời độc giả xem Điểm tin buổi sáng Thứ Tư, ngày 21 tháng 6 năm 2017