Friday, April 19, 2024

Hành Tây Bắc – thơ Lê Tấn Dương

“Ta đi nhưng biết về đâu chứ?
Đã dấy phong yên khắp bốn trời.” (Hành Phương Nam – Nguyễn Bính 1943)

Ta đã lưu phương Tây Bắc này
Hai sáu mùa, theo lá thu bay
Hết năm, Xuân đến, hoa đào nở
Mới thấy cuộc đời lắm đổi thay.

Đêm lạnh, một mình bên chung rượu
Chưa cạn hồ trường đã thấy say.
Từ năm gãy kiếm, rời lưng mã
Chớp bể mưa nguồn chuyện rủi may.

Hết nửa đời trai vì cơm áo
Đành gởi phận người theo gió mây
Nếu biết cuộc cờ từ kiếp trước
Thì đâu phải lụy từng phút giây.

Nợ trả chưa xong, đầu đã bạc
Tàn cuộc viễn trình, tay trắng tay
Đêm đêm ngóng mắt về quê cũ
Gởi lòng theo từng cánh nhạn bay.

Bao năm lưu lạc vùng Tây Bắc
Tìm nửa thanh gươm ở chốn này
Nhiều đêm hơi rượu tràn cay mắt
Kiếm mất, bình rơi, giọt lệ đầy.

Tháng Tư năm ấy, tàn chinh chiến
Ngựa đã lìa đàn, chim đã bay!
Đất đá nhớ thương mùi rêu cũ
Biết ngựa có về kịp tối nay?

Hỡi em thục nữ, môi hồng phấn
Đừng sợ đêm tàn, tỉnh cơn say
Hãy uống cùng ta, nghe chuyện cũ.
Chuyện sa trường, da ngựa bọc thây.

Bằng hữu – Rượu đây, xin cạn chén.
Nguyện ước một ngày, tay trong tay
Bến Hải nếu xưa là sông Dịch
Ta muốn sang Tần, kịp không đây?

Chuyện cũ quê nhà – Ta nhớ chứ!
Lửa cháy tan hoang bốn góc trời.
Ta khóc miền Nam, thương đất nước
Máu đào, xương trắng, bạn bè ơi.

Ta bỏ quê xưa, đi biền biệt
Bao nhiêu năm, quên cả tiếng cười.
Thơ ta, nhỏ xuống thành huyết lệ
Xin giải oan khiên một kiếp người.

Sầu ơi! Sầu lên! Sầu muôn nơi.
Ta về Tây Bắc sương mờ lạnh.
Chốn cũ người về, lạnh đầy vơi!

(Đặc San Lâm Viên)
(Nguồn: [email protected])

MỚI CẬP NHẬT