Friday, March 29, 2024

Thêm nhiều huyền thoại về câu chuyện ‘Hồ Nguyệt Cô Hóa Cáo’ (phần 2)

Ngành Mai/Người Việt

Lúc trời rạng sáng thì bên phía mấy bụi cây, suốt một đêm dài vật vã trong đau đớn, hồ ly mệt đừ nằm hả họng thở hổn hển và ngủ thiếp đi.

Một ngôi sao từ trên trời rơi xuống ngay vô miệng, rồi biến thành viên ngọc sáng ngời. Từ cõi hư vô, Thánh Mẫu hiện ra ban thưởng công tu luyện ngàn năm, nên cho viên ngọc để hồ ly thành người, và để giữ gìn tài phép.

Thánh Mẫu đặt tên cho hồ ly là Hồ Nguyệt Cô, đồng thời căn dặn nếu để mất viên ngọc thì phép màu mất hết, và trở lại kiếp cáo chồn. Ban thưởng xong, Thánh Mẫu biến mờ dần trong mây.

Hồ ly giật mình tỉnh dậy, cảm thấy khỏe khoắn như ngọn gió mát vừa thổi qua, và nhớ lại lời Thánh Mẫu lúc đang nằm mơ. Thế rồi Hồ Nguyệt Cô nghe như cơ thể khác lạ, hay là mình đã thành người rồi chăng? Nhìn từ ngực trở xuống thấy thân hình mình khác hẳn, hai bên ngực gò lên đôi nhũ hoa đầy đặn; bao nhiêu lông chồn cáo màu vàng nâu bao phủ lớp da biến đâu mất hết, tạo hóa cũng khéo chừa lại một chòm ở phía dưới eo bụng giữa hai đùi, tự nhiên trở thành chòm sợi dây tơ đen tuyền, mướt mượt.

Hồ ly vội vã xoay người đứng lên bằng hai chân sau, nhưng giờ đây là chân người con gái thon thả thong dong. Còn hai chân trước thì biến thành hai cánh tay dịu dàng với đôi bàn tay thon nhỏ. Tấm da chồn cáo đã biến mất tự lúc nào, hồ ly đã thật sự thành người, là Hồ Nguyệt Cô, sắc nước hương trời, hoa nhường nguyệt thẹn.

Vừa mới thành người, thân thể nàng không có áo quần gì cả, để lồ lộ tấm thân ngà ngọc phơi mình dưới bầu trời vừa tan màn sương đêm. Giờ thì bình minh ló dạng ở chân trời, ánh nắng ban mai xuyên qua cành cây kẽ lá của đám rừng thưa, chiếu thẳng vào bộ ngực với hai quả đào tiên vừa mới được tạo thành.

Ánh nắng mặt trời buổi sáng cũng làm cho làn da trắng ngần của Hồ Nguyệt Cô anh ánh thêm màu nắng nhạt. Những đường nét cong cong tuyệt mỹ cũng nương theo những tia nắng ẩn hiện trên hình vóc mảnh mai của người con gái.

Hồ Nguyệt Cô thấy rõ mình đẹp như vậy, nhưng còn khuôn mặt thì thế nào, có còn là mặt chồn cáo nanh vuốt gớm ghê, hay xinh đẹp như các tiên nữ ở động Đào Nguyên? Hiện giờ thì nàng chưa biết mặt mũi của mình ra sao, chỉ biết trên đầu buông xuống suối tóc mây óng ả dài thậm thượt đến tận nhượng chân.

Nguyệt Cô đi lại vũng nước mưa khi đêm còn đọng lại xem mặt mình ra sao, nhưng nước chưa trong, chỉ thấy lờ mờ là khuôn mặt của mình khá đẹp.

Toàn thân Hồ Nguyệt Cô là cả một công trình điêu khắc của tạo hóa, mà ở thế gian không một mỹ nhân nào sánh được. Thân thể nàng lại tỏa ra mùi hương kỳ diệu, khiến cho Võ Tam Tư tìm đến nơi xuất phát ra mùi hương kia.

Võ Tam Tư đi về phía bụi rậm, đến khi vạch nhẹ lá cây, nhìn vào nơi khoảng trống giữa bụi cây thì trước mắt viên tướng này là một giai nhân nhan sắc tuyệt trần đang đứng khỏa thân. Lần đầu tiên nhìn thấy một cô gái đẹp như thế kia, Võ Tam Tư ngẩn người, rằng tại sao nơi thâm sơn núi rừng trùng điệp, vắng vẻ chẳng có người ở, nhà cửa cũng không, mà lại có một cô gái yêu kiều diễm lệ. Tiên nữ xuống phàm trần chăng, hay là mình đang nằm mơ?

Rồi chàng ta nhắm mắt lại định thần xem mình mơ hay tỉnh, và khi mở mắt ra thì thấy cô gái kia xiêm y chỉnh tề, ăn mặc đầy đủ như một tiểu thư khuê các. Từ cõi hư vô, Thánh Mẫu biết rằng có người nhìn thấy thân thể Hồ Nguyệt Cô nên hóa phép cho nàng ăn mặc đàng hoàng để tiếp xúc với người đời ở thế gian.

Đây là lúc không còn là hồ ly ngày đêm ẩn mình trong bụi cây rậm rạp, mà bắt đầu ra bên ngoài hòa nhập với đời sống dân gian. Hồ Nguyệt Cô thong thả, chậm rãi đi về hướng Võ Tam Tư.

Thấy cô gái đi đến gần mình, Võ Tam Tư vội vàng lui ra khỏi bìa bụi cây một khoảng cách và day mặt trở vào. Cô gái ung dung cúi đầu chào Võ Tam Tư.

Câu chuyện đến đây xin được nối tiếp bằng tuồng cải lương “Tiết Giao Đoạt Ngọc” của soạn giả Lê Văn Đương, được thu thanh dĩa hát Asia năm 1953, cùng cuốn bài ca cũng phát hành năm đó.

Vả lại hiện nay Hội Cổ Nhạc Miền Nam Việt Nam Hải Ngoại đang đứng ra tổ chức họp mặt đờn ca tài tử vào mỗi tối Thứ Năm hằng tuần tại phòng sinh hoạt nhật báo Người Việt, Westminster. Để giới thiệu cho giai nhân tài tử các bài ca hay trong tuồng, chúng tôi xin đăng nguyên bản vở tuồng “Tiết Giao Đoạt Ngọc.”

Võ Tam Tư nói: Trời ơi! Trận thượng thất cơ dong ruổi, suốt nửa ngày ôm cổ ngựa đào vong, lạc đến đây truông lũy mênh mông, rừng hoang vắng lòng người thêm tẻ lạnh.

Kìa núi biếc thanh thanh đầu non lảnh. Nọ bên gành lóng lánh mặt nước xanh. Nhởn nhơ cành chim ngại gió lìa nhành. Hổ danh tướng đời anh hùng đành mai một. Những tưởng lấy thân trai để làm rường cột, khi nước loàn đốc dạ báo quân ân. Nào hay đâu gặp Tiết Cương mấy trận chịu vô phần, đành bôn tẩu thoát thân chờ báo hận.

Nguyệt Cô ngâm:

Xuân sang hoa lá ngẩn ngơ,
Lòng mình lai láng như chờ đợi ai,
Nhớ người trước bóng gương đài,
Tỉnh chăng dạ bướm, say chăng dấu bèo.

Võ Tam Tư nói: Ơ kìa! Nàng là ai? Nếu không phải là tiên nga giáng thế, thì nơi đây, làm gì lại có bóng hoa nhường nguyệt thẹn thế kia. À, hay là ta đã lạc lối vào động đào thiên trước rồi chăng? (Ngành Mai)

(Còn tiếp kỳ sau)


Đờn ca tài tử hải ngoại họp mặt 6 giờ chiều Thứ Năm

Kể từ nay giới đờn ca tài tử hải ngoại họp mặt sinh hoạt hằng tuần lúc 6 giờ chiều Thứ Năm, tại phòng sinh hoạt nhật báo Người Việt, 14771 Moran St., Westminster, CA 92683.

Ban tổ chức mời tất cả giai nhân tài tử, những ai từng học đờn, học ca cổ nhạc hãy đến tham gia. Những người khi xưa từng đi đờn ca nhưng bỏ lâu quá quên bài ca, xin hãy cứ đến nói lên kỷ niệm của mình đối với đờn ca tài tử.

Riêng những người yêu thích, chỉ muốn nghe đờn ca thì đến với tư cách khán giả. Vào cửa tự do, miễn phí. Liên lạc trưởng ban tổ chức, ông Lê Quang Thế (714) 454-7851.

Mời độc giả xem chương trình nấu ăn “Cách làm thịt xá xíu đơn giản”

MỚI CẬP NHẬT