Ôi tội hồng phúc! (Kỳ 27)

Lần lượt cho ngỗng, vịt, sóc ăn uống và nô đùa với chúng đến chán chê, Hương hồn nhiên nhún nhảy chân sáo lại gần Tuấn, nũng nịu bá cổ, nép má vào vai chàng:

– Mình ra đằng kia nghỉ một lát đi anh. Em đói bụng rồi!

Họ dừng chân trên thảm cỏ ẩm ướt còn loang lỗ những mảng tuyết trắng phau chưa tan hết dưới một gốc cây to sần sùi ngay bờ sông. Tuấn trải bạt nhựa. Hương cẩn thận tháo bọc bánh mì thịt mua từ Phố Tàu, trao cho chàng một ổ. Thái độ biếng nói, nhác cười của chàng gợi nàng nhớ lại vẻ lầm lũi của chàng từ tối qua đến giờ. Nàng e dè gợi chuyện:

– Anh vẫn còn giận em hở?

Tuấn thả ổ bánh xuống, lặng lẽ ngắt một nhánh cỏ, miễn cưỡng lắc đầu phủ nhận. Hương trân trân quan sát điệu bộ gượng gạo của chàng với ánh mắt bán tín bán nghi. Từ ngày dọn lên Ottawa, chàng cứ lơ là dần việc thăm viếng gặp gỡ, khiến nàng không khỏi thấp thỏm phập phồng với nỗi lo âu thường trực là “xa mặt, cách lòng.” Vì vậy, cuối tuần này, nàng nhất quyết đích thân lên đây “kiểm tra” nơi ăn chốn ở của chàng. Nàng nghi hoặc lay mạnh cánh tay chàng, hỏi thẳng:

– Thật không? Sao anh càng ngày càng ít về thăm em thế? Anh hứa về thăm em mỗi tuần cơ mà. Ðằng này cả tháng trời, chả thấy mặt mũi anh đâu cả, suốt cuối tuần dài anh cũng biệt tăm. Em sốt ruột, phải mò lên tận đây xem có cô nào bắt cóc anh không đấy.

– Anh bận! Bận trực điện thoại. Bận học Cao học. Vả lại, anh có nỗi khổ của riêng anh…

Tuấn lúng túng ngó đi nơi khác, ấp úng phân bua. Hương kinh ngạc, dồn dập gặng hỏi cho kỳ được.

– Nỗi khổ gì mới được cơ chứ? Anh nói toạc ra đi, em hiểu được mà!

– Gần người mình yêu mà cũng như xa thì thà xa hẳn. Chứ lưng chừng thì… không có gì khổ bằng đâu!

Thở dài ngán ngẩm, Tuấn đưa tay ngắt từng lá cỏ, thiểu não nói xa nói gần. Sửng sốt trước một thổ lộ mà nàng đã ngờ vực từ lâu, Hương lắp bắp nói không thành câu:

– Nhưng mà… trước đấy… em và anh đã từng… sống cùng một nhà yên ổn với nhau… mấy tháng trời kia mà… Có việc gì xảy ra đâu nào…

– Trước kia, mình chỉ là bạn cùng nhà. Anh động vào em để rũ tù vì tội “sách nhiễu tính dục” à?

Tuấn nhếch môi, hé một nụ cười vừa giễu cợt, vừa héo hắt. Ném mạnh một hòn sỏi xuống mặt nước trong vắt trước mặt, chàng tư lự nhìn theo những vòng sóng tròn lăn tăn thi nhau đẩy ra xa, nghiêm giọng nói:

– Nói tóm lại, đấy là một nhu cầu rất tự nhiên của con người. Em có thắc mắc thì chịu khó tìm Tạo Hóa mà hỏi. Ðừng tra khảo anh, anh không trả lời được đâu…
Hương thừ người một lúc lâu, thẫn thờ đánh rơi chiếc lá khô trên tay, trán khẽ cau lại như đang ngẫm nghĩ lung lắm. Cuối cùng, nàng rụt rè cất tiếng thú nhận lòng mình:
– Thật ra… thật ra… em cũng giống anh thôi. Yêu anh, tất nhiên em cũng thích gần gũi anh. Nhưng mà… mình chưa kết hôn…

– Đúng là mình chưa làm lễ cưới, nhưng đã dạm hỏi rồi thì cũng kể như là vợ chồng. Vả lại, gia đình anh đã chính thức nhìn nhận em là nàng dâu rồi. Đối với anh, hôn thú chỉ là một tờ giấy, không hơn, không kém.

(Còn tiếp)