Ôi tội hồng phúc! (Kỳ 31)

Trường Giang

Khôi nhoài người tìm bộ phận điều khiển từ xa trên bàn sa lông. Những hình ảnh nhí nhố vừa đập vào mắt, Lộc lập tức la toáng lên:

– Anh Khôi! Làm ơn đừng đầu độc trẻ vị thành niên nha.

Khôi nhẩn nha uống một ngụm cà phê rồi mới khật khà khật khưỡng tắt máy. Anh cười hề hề, chống chế:

– Cuộn băng này do thằng bạn làm cùng nhóm mới sang lại. Anh tính liếc thử chơi thôi. Ủa, mà trong nhà này, thằng nào cũng vợ con đùm đề rồi, làm gì có trẻ vị thành niên?

Khôi hết quay ngang đến liếc dọc, vờ vĩnh ngó quanh quất với điệu bộ khôi hài. Không khách sáo, Lộc hất hàm, trỏ thẳng vào Tuấn đang ngồi đối diện, giọng châm chọc:

– Thì nó đó chớ ai. Có vợ mà vợ chưa cưới, anh Khôi ơi!

– Ối trời, thời buổi này, cưới xin chỉ là thủ tục… không cần thiết. Cưới rồi hay chưa cưới thì cũng giống nhau thôi, nhằm nhò gì!

Khôi bĩu môi đưa ra nhận xét. Đang nhẩn nha thoa bơ lên bánh mì, Lộc ngừng dao, ngẩng mặt, gân cổ lý sự với điệu bộ hiểu biết:

– Hổng dám giống nhau đâu, anh Khôi. Khác nhau một trời một vực á. Vợ nó là đạo gốc, đạo dòng đó nha. Mà bên Đạo Chúa có cái “Giới răn thứ sáu” gì đó, cha mẹ ơi, ác ôn dữ đa. Lạng quạng vi phạm là lãnh án chung thân đời đời dưới Hỏa Ngục, hết có cửa ra luôn. Bởi vậy, thằng Tuấn mang “tiếng” có vợ mà có được cái “miếng” nào đâu!

Nghe đến đây, Khôi nuốt ực mẩu bánh mì trong miệng, quay sang Tuấn đang từ tốn nhâm nhi bát ngũ cốc. Anh chăm chú dán lên mặt chàng cái nhìn săm soi ngờ vực.

– Có thiệt là trầm trọng đến như vậy không chú? Hổng lẽ chú với vợ chưa cưới không hề mặn nồng “tình chàng, ý thiếp” hay sao?

– Nói chung, chúng em rất yêu thương nhau, rất hòa hợp với nhau…

Khẽ buông tách chè, Tuấn trầm ngâm gác tay chống cằm. Chợt nhớ cái “lời hứa thổ tả,” chàng lắc đầu chán nản, bức xúc nói tiếp:

– Chỉ ngoại trừ có một điều… cô ấy quá sùng đạo, làm cho em lắm lúc cũng… phát mệt…

– Thôi rồi, tiêu tùng đời trai của chú rồi. Lỡ dại lấy vợ bên đạo là coi như sẽ phải “chay tịnh” dài dài. Xin thành kính phân ưu cùng chú nha.

Ngó điệu bộ ngán ngẩm của Tuấn, Khôi lấy làm tâm đắc, vỗ đùi cái đét, trêu tới. Đoạn cố ý tạo bộ mặt đưa đám vô cùng thiểu não, Khôi vòng tay qua vai Tuấn vỗ mạnh, hạ giọng an ủi:

– Nhưng hổng sao, anh em mình đồng hội, đồng thuyền mà.

Đang lẳng lặng thưởng thức mùi vị thơm phức của cà phê, Thiện khoan thai buông cốc cà phê, lên tiếng hỏi gọn lỏn:

– Hội gì nhể?

– Thì hội “sợ vợ” chứ hội gì. Tao nhường cho thằng Tuấn chức hội trưởng, tao giữ chân hội phó. Bà xã tao cũng y chang như vậy đó. Bả theo Đạo Phật chứ đâu phải Đạo Chúa mà có khác gì vợ thằng Tuấn đâu. Mỗi lần tao bật máy lên coi là thể nào bả cũng nhào tới tắt cái cụp rồi lải nhải chê mấy con nhỏ đóng phim cả ngày. Có bà vợ đoan trang đức hạnh quá cũng thiệt là oải ghê!

(Còn tiếp)