Ôi tội hồng phúc! (Kỳ 70)

Trường Giang

Tùng đứng sững như trời trồng, đầu óc hoang mang trước một bản tin chàng chưa thể ngờ đến. Vừa lúc ấy, có tiếng đẩy cửa lạch cạch, một phụ nữ Á Đông độ tuổi ngũ tuần, cốt cách cao ngạo, lạnh lẽo như băng, thong thả bước vào. Mẩu đối thoại lao xao vô tình lọt ngay vào tai bà. Bỡ ngỡ đưa mắt về phía quầy tiếp tân, bà lập tức lao như tên bắn đến gần, xổ một tràng tiếng Tây:

– Cô y tá… cô… cô… vừa bảo gì? Thằng này…

Bà run run chỉ tay vào Tùng, hỏi với giọng đứt quãng. Chàng xám mặt trước bóng dáng quen thuộc của mẹ. Chết chửa! Sao chàng lại đễnh đãng đến mức quên khuấy rằng mẹ chàng cũng có hẹn khám thường niên vào buổi chiều hôm nay. Vả lại, chàng chỉ nghĩ đơn giản là Hương bị cảm cúm xoàng thôi. Bỗng dưng chạm trán mẹ trong tình cảnh dở khóc dở cười này, quả là rắc rối to rồi. Bà Nghị vốn có tiếng sùng tín, khe khắt, ai mà không biết. Cô y tá lại mỉm cười duyên dáng:

– A! Tôi nhớ ra rồi. Bà là mẹ của anh này phải không? Chúc mừng bà nhé. Bà sắp sửa được làm… bà nội rồi.

Hai tiếng “làm bà nội” có khác nào tiếng sét đánh ngang đầu khiến mẹ bà Nghị xây xẩm cả mặt mày. Thần sắc mới hồng hào lập tức hóa thành nhợt nhạt với đôi môi tím tái, bà run rẩy trỏ tay vào mặt chàng, lắp bắp nói không rõ lời bằng tiếng mẹ đẻ:

– Ối Giời cao đất dày… Mày… mày… cả gan làm con gái nhà người ta… có chửa… Ối! Giêsu Maria Giuse, lạy Chúa tôi! Tội lỗi! Tội lỗi!

Chỉ thốt được ngần ấy lời, bà tức giận thở hồng hộc. Chân tay mềm nhũn, đứng không vững nữa, bà kiệt sức từ từ khụy gối xuống. Đang nghệch mặt trước sự xuất hiện cùng cơn thịnh nộ bất ngờ của mẹ, Tùng hốt hoảng chạy tới, kịp thời đỡ mẹ gọn gàng trên tay. Chàng cuống quýt trấn tĩnh mẹ:

– Xin mẹ đừng hiểu nhầm… Cô ấy chỉ là học trò của con… Cô ấy đã làm lễ hỏi và sắp làm lễ cưới rồi…

– Sao con nhẹ dạ thế? Nó là học trò thì mặc nó tự đi. Con dây vào làm gì cho rách việc. Ngộ nhỡ nó kiện bừa con ra tòa về tội sách nhiễu tính dục, có phải là phiền toái hay không?

Cố gượng đứng dậy, bà hổn hển khiển trách con bằng thứ thanh âm rền rĩ thảm não. Vốn làm việc trong ngành địa ốc, khá thông thạo luật lệ, bà không lạ gì các vụ kiện cáo lôi thôi đăng đầy trên báo chí. Chàng gật gù vâng dạ cho qua. Hương chệnh choạng đi ra, trước mắt vẫn chập chờn chiếc que thử với hai vạch đỏ chóe rạch ròi báo hiệu nàng đã thụ thai. Gương mặt vương vấn âu lo của nàng càng thêm xám ngoét khi nhận ra bà mẹ nổi danh khó tính của Tùng. Chăm chú quét cái nhìn soi mói từ đầu đến chân nàng, bà ngờ ngợ nhận ra đây chính là cô bé mà ngày xưa con trai bà hay bám theo ở nhà thờ và đã có lần đưa về nhà giới thiệu với cha mẹ. Ánh mắt bà khẽ đanh lại khó chịu khi sực nhớ là vì nàng, cậu quý tử của bà đã phải vật vã đau khổ như thế nào. Thấy vậy, nàng e dè chào từ biệt rồi hối hả dời chân một mình.

(Còn tiếp)