Ôi tội hồng phúc! (Kỳ 85)

Trường Giang

Một lát sau, bà khẽ ngóc đầu, ưu tư trong hơi thở mệt nhọc:

– Chị con vẫn chưa về à? Cũng vì mẹ đau yếu nên chị con phải vất vả. Bây giờ, cái thằng Triết đểu giả ấy lại đang ngấp nghé chị con. Hắn rất xảo trá thủ đoạn, mẹ chỉ e…

– Mẹ đừng lo lắng quá. Chị con không sao mà.

Cậu bé không biết trả lời mẹ ra sao, đành an ủi qua quýt cho xong chuyện. Bà mẹ khẽ kéo tấm chăn mỏng cũ kỹ, đắp lên người, thao thức trong dòng suy tư phiền muộn. Xưa kia, gia đình bà cũng khấm khá lắm. Bà cùng chồng tháo vát tảo tần với việc buôn hàng đường dài. Ngay cả trong thời kỳ kinh tế khó khăn nhất của thời bao cấp, ông bà vẫn khéo vun vén để có dư giả đồng ra, đồng vào. Cách đây sáu năm, chồng bà bỗng phát bệnh nặng, lay lắt một năm thì qua đời, còn bà cũng bắt đầu nay đau mai ốm, không đủ sức lo việc chạy hàng. Của dành của để lần lượt vỗ cánh bay đi. Cuối cùng, họ phải bán căn nhà khang trang, dọn về khu xóm nghèo nàn này để lấy tiền trang trải thuốc men cho bà. Hai năm trước, Kiều Diễm, con gái bà đã thi đỗ vào trường Đại Học Tài Chính Ngân Hàng, nhưng chỉ sau một năm, vì sự khánh kiệt của gia đình, đành phải hy sinh bỏ dở việc học, để tìm kế sinh nhai nuôi mẹ và em.

Ban ngày, Diễm nhận dạy kèm, tối vào làm cho một quán cà phê nằm ở tầng trệt của một tòa nhà hai tầng trên đường Phạm Văn Hai. Tầng lầu là nơi cư ngụ của gia đình ông bà chủ. Quán trước kia hiu hắt nhưng nay nườm nượp kẻ ra người vào nhờ sự hiện diện của cô tiếp viên mới trẻ đẹp. Trong số đấy, không thiếu gì những gã phong lưu đa tình, nhất là Triết, một gã con nhà khá giả rất ngông nghênh. Bà thật sự không muốn con gái uổng phí tuổi xuân với phường háo sắc ấy.

Cùng lúc ấy, tại quán cà phê tấp nập khách, Triết ngồi một mình trong góc khuất với tách cà phê nghi ngút khói, miệng phì phèo điếu thuốc lá thơm thượng hạng. Diễm bận rộn đi lại phục vụ giữa gian phòng rộng lớn nhưng đông đúc. Dưới ánh đèn mờ ảo và sau làn khói thuốc lãng đãng, thân hình tuyệt hảo của nàng càng trở nên hút hồn trong bộ quần jean, áo thun bó sát người. Triết hưng phấn đong đưa mình theo tiếng nhạc xập xình, ánh mắt thèm thuồng đau đáu dán chặt vào những đường cong nhấp nhô trên thân thể Diễm trong lúc nàng mang nước giải khát cho đôi tình nhân ở bàn bên cạnh. Giữa lúc nàng quay bước, toan trở vào quầy tiếp tân, gã bất ngờ kéo nàng ngã ngồi vào lòng gã, bàn tay thô ráp khả ố lập tức lợi dụng cơ hội thuận tiện, tham lam sàm sỡ khắp nơi. Nàng phẫn nộ xô mạnh gã ra, giận dữ mắng:

– Đồ khốn! Anh hãy tự trọng một tí nhé.

Diễm quầy quả đi vào trong, những đường nét trập trùng càng thêm huyền ảo dưới ánh đèn lung linh nhiều màu sắc. Triết không rời cặp mắt dã thú khỏi người nàng, đôi môi thâm đen khẽ nhếch thành nụ cười khinh đời, đầu phác họa một âm mưu thâm hiểm. Bố gã là kiến trúc sư, vào những năm gần đây, đã phất lên như diều gặp gió nhờ vào những hợp đồng xây dựng béo bở. Là con trai duy nhất, gã chẳng đỡ đần gì cho cha mẹ, chỉ chơi bời phung phá.

(Còn tiếp)