Saturday, April 20, 2024

Thơ Trần Yên Thảo

Hình sương bóng khói

1.
Muốn quay lại cõi ban đầu
không vui lúc hợp không sầu lúc tan
thì chan hòa với thiều quang
trộn cùng cát bụi thênh thang đường về.
2.
Bước từ hạt bụi bước ra
ăn tro mò trấu cũng qua một thời
góp vui về với chợ đời
ta xin làm lá cho người đơm hoa.
3.
Như Lai đâu cách phàm trần
tưởng mau hóa chậm tưởng gần hóa xa
trong mê lầm chợt vỡ ra
vào đất Phật lại nhờ Ma dẫn đường.
4.
Còn lem luốc giữa thực hư
thong dong tự tại mà như tù đày
được thua còn mỗi cuộc này
hất tung kinh sử về cày ruộng tâm.
5.
Gởi thân đừng chọn bến bờ
đừng mong tiếp đón, đừng chờ tiễn đưa
hiềm gì nắng lóe trong mưa
thế gian nhân ngọt quả chua sự thường.
6.
Chập chùng núi oán sông ân
cần chi tách bạch Kính Tâm-Thị Mầu
quyết không sót một tơ hào
ta đem mai táng hết vào cõi ta.
7.
Chẳng qua động chút lòng trần
trăm năm công đức đâu cần tạc bia
bây giờ dù phải cách chia
hãy tin mốt nọ mai kia trùng phùng.
8.
Hò reo giữa cuộc sinh ly
không màng cơ nghiệp sá chi lời thề
sắc thân hết chỗ dựa kề
tâm không chỗ trụ đi về dọc ngang.
9.
Từ muôn năm cũ người về
chẳng may vận hội tứ bề phong ba
đâu còn cá lặn chim sa
dung nhan ngày trước đã pha bụi hồng.
10.
Đuối theo tầm mắt trông xa
tưởng chừng tâm niệm hóa ra cưỡng cầu
núi sông dù đã tâm đầu
cuộc vui chưa tới, cõi sầu chưa qua.
11.
Lạc trong biển thẳm trời mù
không quên lời Phật không từ đất Ma
đường về dù cách bao xa
đếm từng bước một cũng qua ngàn trùng.
12.
Đem lòng trải khắp mười phương
tự thân ngoảnh lại còn đơn chiếc hoài
những mong về với muôn loài
mà duyên nợ cứ rớt ngoài muôn sinh.
13.
Trăm năm chừng đã về chiều
cuộc sinh cơ tựa cánh diều đong đưa
phớt lờ tội lỗi khi xưa
coi như kiếp trước mình chưa làm người.
14.
Mãn đời vẫn tấm áo rơm
quanh đi quẩn lại còn ôm mối ngờ
cái nhân nào có tình cờ
hạt gieo đời trước bây giờ trổ bông.
15.
Còn bơi trong cuộc nổi chìm
bỏ rơi thời vận mà tìm thời cơ
hình hài dù đã xác xơ
ôm thân sâu bọ nằm mơ thánh thần.
16.
Người về núi cũ chân mây
núi mờ dáng núi, người phai bóng người
cuộc tình xưa đã qua đời
còn nghe trong đá tiếng cười tri âm.
17.
Trăm sông dù chẳng chung nguồn
không hò hẹn cũng tìm đường xuống xuôi
làm người từ độ lìa nôi
ba ngàn thế giới còn trôi nổi hoài.
18.
Từ nơi đất đỏ rừng xanh
khoác y cầm bát dạo quanh phố phường
hiền nhân ác quỉ chung đường
vó câu họa-phúc có nhường nhau đâu.
19.
Chim quyên ghẹo khách phong trần
đường lên chừng đã tới gần đỉnh non
bỏ ngoài một tấc lòng son
xác thân bụi bặm có ngon lành gì.
20.
Quê nhà biền biệt nơi đâu
vướng trong tục lụy lỗi câu sấm thề
sẩy chân đánh mất phương về
còn lưu lạc mãi bên lề tử sinh.
21.
Trời u ám tận chân trời
thân tâm lay động rối bời sắc-thanh
trông lên núi chẳng còn xanh
mới hay rêu đã phủ quanh mặt trời.
22.
Chuông chùa động giấc chiêm bao
cuộc vui chưa tận, chí cao chưa thành
tỉnh ra mất dấu ngọn ngành
giạt trôi bèo nước tan tành gấm hoa.
23.
Trời không chân, đất không bờ
đôi ba ngọn cỏ vật vờ gió đưa
hồi đầu chẳng thấy người xưa
ngoảnh trông phía trước còn thưa thớt người.
24.
Bến này hết chỗ buông neo
thì ta gác mái trôi theo số phần
thủy chung về với phàm trần
chen chân chỗ thấp lọ cần chỗ cao.
25.
Khổ công tâm niệm mãn đời
trang kinh ẩn mật thác lời dụ ngôn
đâu bằng về hỏi cháu con
tìm trong chỗ dại, cái khôn bình thường.
26.
Một thời lánh tục cầu tiên
bỏ ngu tìm trí đảo điên trăm bề
áo khăn tìm tới bồ đề
đường trăm lối rẽ quay về tay không.
27.
Lên non, chờ kẻ đưa đường
đầu hai thứ tóc hãy còn đứng trông.
Qua đò bến bãi vắng không
bó tay làm khách bên sông ngóng đò.
28.
Lặng nhìn đất cũ rêu phong
kẻ qua người lại khuất trong sương mờ
đời xê dịch đến không ngờ
hôm qua lở núi bây giờ lấp sông.
29.
Dạo quanh bóng cả cây già
khách tăng ngơ ngác như là đất quê
trải lòng từng dặm sơn khê
hóa ra chuyện ngộ với mê tầm phào.
30.
Cõi này tạm kết uyên ương
hình đi mỗi bước, bóng luôn cận kề
trăm năm khó vẹn câu thề
bóng tan theo khói hình về với sương.
(Nguồn: sangtao@org)

MỚI CẬP NHẬT