Friday, April 19, 2024

Nhớ hoa hồng trắng – Thơ Trần Vấn Lệ

Kiều Thu hề Tố hỡi em
nghiêng chân rốn bể mà xem lửa bùng… (Vũ Hoàng Chương)

Mưa tỉ tê, nắng nồng nàn,
cái thời yêu dấu nằm ngang mắt chờ.
Chắc gì trời sẽ sa mưa?
Chao ôi nắng quá cái mùa Hè ơi!

Kia em, nắng lửa cháy trời,
cháy leo quanh núi quanh đồi Cali…
Mùa Hè lửa bắt đầu đi…
và mưa như gái dậy thì… già nua!

Hàng cây phong đứng sững sờ,
lá xanh không đỏ kịp đò hay không?
Thường khi màu lá phong hồng/
thì vàng sẽ nhuộm cho dòng sông Thu…

Mà mưa, mưa cứ xa mù…
Và nắng thì nắng như từ đất lên!

Em à, anh nói với em,
nhiều khi muốn nói chuyện riêng chúng mình
– chuyện chi thì cũng chuyện tình,
nắng mưa, cái cớ qua đình nhớ nhung…

***

Ngày xưa, xưa lắm nhen lòng,
qua đình thấy trúc muốn bồng ai hôn!
Xui chi cái má hường hường…
nhớ hoa hồng trắng, chắc còn trước sân?
Tiền đình tạc dạ bâng khuâng,
chi mai nhất đóa…người dưng là Nàng…


Hai hôm nay trời trở

Hai hôm nay trời trở
trời lành lạnh buổi chiều
ai không nhớ người yêu
đó, mới là chuyện lạ!

Buồn đã đầy mùa Hạ
thì chất ngất mùa Thu?
Mình nói, ai nghe đâu
quay về cho thấy tóc…

Quay về cho thấy chút
hai gò má hồng hồng
con mắt chớp sang sông
gió bồng bồng áo đỏ…

Hai hôm nay nghe gió
vi vu vi vu buồn
Bầy quạ tha mù sương
dãi Ngân Hà mờ mịt…

Rằm tháng Bảy đen kịt
mây hay bầy cô hồn?
Chùa rung chuông boong boong
sư nào cũng áo đẹp…

Tình người hay bánh kẹp
Kẹp trái tim ở trong?
hoa trắng và hoa hồng
ai kìa cài lên áo?

Chắc có người áo não?
Hồn chinh phu tha ma?
Bốn mươi ba năm qua
Bốn bốn năm đang tới…

Bùi Giáng thôi chờ đợi
cái lù lù thời gian…
thương chớ đống nhang tàn
đọng trên mồ thi sĩ…

Kìa, trường giang thu thủy
Kìa, trời xanh cò bay
Cò lẻ loi một bầy
Bầy lẻ loi, cũng ngộ!

Thơ người xưa, còn đó (*)
tôi không thêm chữ nào!
Bởi chữ nào mà đau
ai nhìn không…thất sắc?

Ai nhớ về Tổ Quốc
chắc cũng nhớ màu cờ?
Ai có lòng với thơ?
cho tôi xin giọt lệ…

(*) Lạc hà dữ cô vụ tề phi
Thu thủy cộng trường giang nhất sắc (Vương Bột)

(Nguồn: [email protected])

MỚI CẬP NHẬT