Friday, March 29, 2024

Một bài thơ cũ: Nhà thơ Đỗ Quý Toàn

Đỗ Quý Toàn

Đỗ Quý Toàn sinh ngày 15 Tháng Sáu, 1939, tại Bắc Ninh, còn có các bút danh Ngô Nhân Dụng, Vương Hữu Bột, Chân Văn…

Thời niên thiếu chạy loạn dọc theo các vùng trung du Bắc Việt. Từ năm 1954, ông cư ngụ tại Sài Gòn, là giáo sư văn chương ở các trường Chu Văn An, Nguyễn Du. Khởi sự viết văn làm thơ từ 1955, các bài viết của ông thường đăng ở Ngàn Khơi, Văn Nghệ, Sống, Lửa Việt, Văn Nghệ, làm thư ký tòa soạn tuần báo Đời… Đỗ Quý Toàn còn là một huynh trưởng hướng đạo Việt Nam, hăng say hoạt động sinh viên và công tác xã hội.

Từ năm 1975 đến 1994, ông sống ở Montréal Canada, từng dạy học tại các trường Võ Bị Hoàng Gia ở St. Jean, Đại Học Concordia, Đại Học McGill, sau cùng là giáo sư Đại Học Québec tại Montréal, thường dậy các môn tài chính xí nghiệp là lý thuyết tài chánh. Từ khi chuyển đến sống tại Canada ông vẫn tiếp tục viết cho các báo tiếng Việt ở hải ngoại. Tháng Tư, 1987, ông cùng các nhà văn Trương Bảo Sơn, Nguyễn Khắc Ngữ đứng ra thành lập Hội Văn Bút Việt Nam đầu tiên tại Canada.

Đỗ Quý Toàn lập gia đình năm 1965 cùng Dược Sĩ Đỗ Quyên, có ba người con. Gia đình là nguồn cảm hứng để nhà thơ hoàn thành tập tiểu luận “Yêu Con Dạy Con Nên Người Việt,” được nhà xuất bản Văn Nghệ (Hoa Kỳ) ấn hành đầu năm 1988.

Hiện nay ông là chủ nhiệm kiêm chủ bút nhật báo Người Việt ở Nam California.

Tác phẩm đã xuất bản:
– Nàng (thơ, 1965)
– Đêm Việt Nam (thơ, 1966)
– Yêu Con Dạy Con Nên Người Việt (tiểu luận, 1988)
– Cỏ và Tuyết (thơ, 1989)
– Đổi Mới Kinh Tế
– Tìm Thơ Trong Tiếng Nói (1992)

-Đứng Vững Ngàn Năm (2013)

 

Tranh Nguyễn Trung

 

Mặt trời nàng

Nàng ở phương Đông nàng là mặt trời
Nàng im lặng và nàng ngự trị

Nhưng cây cối vì nàng mà trổ lá xanh
Cầm thú vì nàng mà sinh nở
Anh vì nàng ngực đầy hơi thở

Nàng ở phương Đông nàng là mặt trời
Mặt trời vỡ tràn trề bình rượu đỏ
Anh bơi tới giữa dòng sông vô tận đó

Mặt trời đã hiện đỏ và lòng ta hỡi lòng ta tại sao xao xuyến như men rạo rực của cuộc sống
Đêm đã xuống ngập và lòng ta hỡi lòng ta tại sao chưa bình yên
Mùa con nước đã dâng cao bát ngát và lòng ta hỡi lòng ta thèm phiêu lưu thèm trở lại

Đã biết bao lần mặt trời bay qua sa mạc
Đã biết bao lần bánh xe lăn qua không dấu vết
Trong đám bụi đỏ phủ chân trời phẳng phiu đang dần dần lặn xuống

Chàng trên môi em là mặt trời xoay
Những con chim biển bay trong những chiếc lồng nắng ngời bọt trắng

Trong hơi thở chàng em ngập ngụa như cồn cát non dưới cơn triều vĩ đại
Trên bàn tay chàng dòng sông trào cuốn tới
sóng mênh mang thân em là phù sa đưa em đi về thăm thẳm xa tới biên cương của sông và biển
tới biên cương của nước và trời biên cương của ngân hà và vũ trụ

Em ban hạnh phúc như ánh sáng
Ngập đầy cửa sổ
Khi em hiện lên trong tưởng tượng

Hãy ban thêm nước mắt
Để xoa dịu khổ đau
Và hoan lạc

Hãy tha thứ chàng nếu chàng vẫn yêu em
Nếu chàng đã sống

Hãy tha thứ nếu trời mưa
Nếu mưa ngập không gian như biển lớn

Hãy im lặng như sao đêm
Thì thầm lời tình tự

Hãy bao la như sóng cả
Mùa nước lũ mênh mang

Hãy phì nhiêu như trái đất nở nang
Ban sự sống biết bao nhiêu mùa hoa cỏ.

Đỗ Quý Toàn

 


LTS: Nhằm mục đích tạo thêm tình thân ái giữa bạn đọc và tòa soạn, nhật báo Người Việt trân trọng kính mời quý bạn đọc, thân hữu tham gia “Vườn Thơ Người Việt,” bằng tất cả mọi thể loại thơ.
Xin gửi về địa chỉ email: [email protected], hoặc “Vườn Thơ Người Việt,” 14771 Moran Street, Westminster, CA 92683.

Du khách Trung Quốc thống lĩnh biển Nha Trang

MỚI CẬP NHẬT