Bụi và Rác (Kỳ 29)


Kỳ 29



Tôi đưa tay chùi nước mắt. Không có trận mưa nào đang xối xuống đám tang của anh tôi. Chỉ là một chút nước trong ly làm sóng sánh đại dương. Chỉ là một hạt bụi hóa thân làm thành một kiếp nhân sinh tàn lụi. Tôi đứng dậy, đến gần bà chị dâu, đặt tay lên vai chị. Tôi biết mọi lời nói của mình lúc này là thừa thãi.


“Mở cửa! Mở cửa mau!” Tôi nghe tiếng kêu cửa dồn dập, có cả tiếng đập khá mạnh vào mặt gỗ. Cả nhà đang ngồi quanh phòng khách, nơi mà hồi sáng đây còn chiếc quan tài của ông anh tôi đặt ở giữa. Bà chị dâu tôi đang nhắc tới những kỷ niệm của chồng, những nỗi khổ đau mà anh đã để lại cho chị trong suốt những tháng năm làm vợ của một người đàn ông hào sảng. Chị kể lể những lỗi lầm của người chồng với một giọng tha thứ chua xót.


Tiếng đập cửa khiến không khí ngừng lại.


Tôi đứng dậy, đến áp tai vào mặt gỗ.


“Ai đó?” Tôi hỏi.


“Công an đây. Mở cửa kiểm tra hộ khẩu.”


Tôi kéo chốt cửa, mở hé, nhìn ra ngoài, nhưng một bàn tay đã xô mạnh làm bật tung cánh cửa. Ba người bước vào nhà. Ngoài sân có tiếng người nói chuyện. Mấy đốm sáng của đầu điếu thuốc lập lòe dưới gốc cây nhãn.


“Chú Hòe! chuyện gì vậy chú Hòe?”


Bà chị dâu tôi đứng dậy tiến đến gần một người đàn ông nhỏ con, da xanh mướt.


“Trước hết, chúng tôi đến chia buồn với gia đình.”


Người đàn ông tên Hòe giọng không chút tình cảm, hai tay y chắp lại thả xuôi. Hai người đứng bên cạnh, mặt lạnh như tiền, ngó quanh phòng, quan sát.


Cả nhà bỗng nhiên, không ai bảo ai, đồng loạt đứng dậy. Cháu Thùy nói vào tai tôi:


“Nó là công an khu vực đấy.”


Quỳnh ôm con đứng sát vào chị Thúc.


“Xin cám ơn!” Chị Thúc trả lời. “Mời chú Hòe và các ông ngồi!”


Chị nói nhưng nhìn quanh phòng khách không thấy có chiếc ghế nào. Tất cả đều được dời ra phòng sau để lấy chỗ cho mọi người họp gia đình và ngủ luôn trên sàn nhà.


“Không sao!” Hòe trả lời. “Chúng tôi đứng cũng được. Tôi muốn hỏi anh chị này là ai?” Hòe hướng ánh mắt về phía tôi và Quỳnh.


“Ðây là chú Thăng và vợ con chú, Thăng là em ruột nhà tôi.” Chị Thúc trả lời, giọng bình tĩnh.


“Sao chị không khai báo với công an là nhà có khách?” Y quay về phía tôi, “Anh chị cho coi giấy đi đường!”


Tôi nhìn Quỳnh đang ôm chặt con vào lòng. Quỳnh cũng đang nhìn tôi. Chúng tôi đi gấp quá, không kịp xin giấy đi đường. Chúng tôi mua vé xe đò chợ đen. Ðể xin được cái giấy đi đường, thường phải chờ một ngày. Và lại xin giấy đi đường cho cả gia đình về miền biển, công an phường còn phải điều tra, có khi phải đưa lên công an quận xét mới cấp được. Như vậy làm sao tôi về nhà cho kịp.


“Tôi không có giấy đi đường.” Tôi ngập ngừng thú nhận.


“Vậy anh chị đi bằng cách nào? Có phải anh chị là người ở thành phố Hồ Chí Minh không?” Hòe hỏi dồn.


“Phải.” Tôi trả lời.


“Hiện nay anh chị công tác ở cơ quan nào?” Hòe hỏi tiếp.


“Tôi dạy học, nhưng nay đã chuyển ngành.” Tôi không muốn nói là mình xin nghỉ. Tôi không hiểu tên Hòe này muốn gì.


“Tôi hỏi hiện nay anh đang công tác ở cơ quan nào?” Hòe không buông tha tôi.


“Tôi lái xe ủi đất ở một công trường dưới Minh Hải.” Tôi nói.


“Cho tôi coi giấy tờ?” Người đàn ông mặt lạnh như tiền đứng bên cạnh Hòe chìa tay về phía tôi.

Disqus Comments Loading...
Share

Recent Posts

  • Cáo Phó

Ông Nguyễn Kim Hùng

3 mins ago
  • Bình Luận

Tập Cận Bình đầu tư ‘đồ chơi’ nguyên tử để làm gì?

Trung Quốc đang nhanh chóng mở rộng kho vũ khí nguyên tử mà theo ước…

18 mins ago
  • Hoa Kỳ

Lũ Texas cuốn phăng 3 người, bé 4 tuổi thiệt mạng

Một chiếc xe bị chết máy trong dòng nước lũ dâng cao, khiến cho một…

22 mins ago
  • 0_New_Article

Rắn nhỏ trong quần hành khách Florida sửa soạn lên máy bay

Suýt nữa thì những con rắn nhỏ được dịp chu du trên trời trong một…

48 mins ago
  • Thế Giới

Israel đóng cửa biên giới sau khi Hamas bắn rốc-kết từ Gaza sang

Israel cho biết cuộc tấn công đã sát hại ba binh lính của họ và…

3 hours ago
  • Hoa Kỳ

Dân Mỹ tin tưởng Trump hơn là Biden về kinh tế, lạm phát

Nhiều người Mỹ bày tỏ lòng tin tưởng ở cựu Tổng Thống Donald Trump về…

3 hours ago

This website uses cookies.