Wednesday, May 15, 2024

Chồng cháu là một bợm nhậu

LTS: “Biết Tỏ Cùng Ai” do cô Nguyệt Nga phụ trách, nhằm mục đích góp ý, chia sẻ những ưu tư, vướng mắc về những vấn đề liên quan đến cuộc sống, đời thường mà quý vị không biết tỏ cùng ai. Thư từ xin gửi về: Người Việt (Biết Tỏ Cùng Ai), 14771 Moran St., Westminster, CA 92683, hay email: [email protected]

 

Thưa cô, cháu có thể nói mà không sợ quá lời, chồng cháu là một bợm nhậu, nhậu đắm chìm, nhậu không biết trời trăng gì cả. Nhà cháu ở chung cư, dưới lầu, đêm nào như đêm nấy khi con cái ngủ say, cháu ra ngồi trước cửa, mắt dõi nhìn từ đầu đường, hễ thấy một ánh đèn chóa lên là cháu hy vọng đó là chồng mình. Lúc đèn xe gần hơn, thì mười lần hết chín, cháu nhận ra không phải chồng mình, chồng cháu phải là người trễ nhất trong đêm, quẹo vô ngõ nhà.

Ban đầu vì sợ, nên cháu để đèn trong nhà, mở cửa và ngồi ở thềm chờ, phòng khi có chuyện gì thì cháu chạy tót vô nhà đóng cửa lại. Nhưng về sau, láng giềng chung quanh biết đêm nào cháu cũng chờ, nên cháu mắc cỡ mà không dám mở cửa để đèn nữa, cháu đóng cửa, tắt đèn rồi ngồi thu lu ngoài cửa chờ, có những đêm mùa Đông mưa gió, cháu cũng phải trơ gan. Ngồi vậy đêm xuống cháu sợ lắm, nhưng cháu phải chờ để mở cửa. Vì khi về, là chồng cháu ngã vật xuống, có khi té xe, xiêu vẹo vào nhà, có khi nôn thốc nôn tháo. Mà buồn cười thật nha, cháu không hiểu sao người say vẫn có thể lái xe về nhà an toàn, khi đến nhà họ mới ngã gục xuống. Gần như đêm nào cháu cũng phải dìu anh ấy vào phòng. Đó là lý do cháu phải chờ.

Cháu khổ vì chuyện này quá, mà không biết làm gì để thay đổi. Hôm nào có cớ dụ ảnh về sớm là cháu mừng lắm, cái cớ đó có khi là… con cháu bịnh phải chở đi bác sĩ, hay chiều nay có ba mẹ ghé thăm… Thật tội cho cháu, nhiều khi ba mẹ cháu muốn đến thăm cháu ngoại buổi sáng, thì cháu viện cớ, chiều tụi cháu mới ở nhà. Thật ra cháu muốn lấy cớ ba mẹ đến để hy vọng bắt chồng cháu về sớm hơn thường khi. Vậy mà có khi cháu cũng thất bại, chồng cháu ừ ừ hử hử rồi vẫn về khuya khoắc.

Cháu cũng sợ hàng xóm láng giềng lời ra tiếng vào chê cười chồng cháu là bợm nhậu. Cô biết không, tụi cháu ở đó cũng hơn mười mấy năm, mà khi trong xóm có nhà nào đám cưới thì thiệp mời bao giờ cũng đề tên cháu. Chung quanh họ không biết tên chồng cháu, họ toàn kêu chồng cháu bằng tên của cháu, “chú Mỹ.” Cháu đâu có muốn như vậy cô, cháu muốn vợ chồng con cái bên nhau, có ngày dành riêng cho nhau, nhưng ước muốn của cháu không bao giờ thực hiện được. Khi anh ấy về nhà thì người hôi nồng nặc, đi đứng xiêu vẹo, nói năng quàng xiên không đâu vào đâu, có khi còn nói toàn tiếng ngoại quốc xí xô xí xào vô nghĩa. Cháu khổ tâm quá mà chẳng biết cứu vãn bằng cách nào, cháu không muốn bỏ chồng. (Thu Mỹ)

*Góp ý của độc giả

Hương Trần:

Nghe là biết cái đấng ông chồng này đang sống ở Việt Nam rồi. Chỉ có người vợ Việt Nam mới dung dưỡng chồng một cách ngốc nghếch như vậy. Ông chồng nhậu không biết trời trăng gì, mà đêm đêm ngồi trong bóng tối chờ chồng, rồi thì phần sợ kẻ gian phần thì sợ hàng xóm cười chê. Cô này hay thật, lấy được bà vợ như vậy đáng phải để lên cái trang mà thờ mới xứng.

Nhưng cô ơi, cô than chồng nhậu, cô có biết, chính cô là người đã đưa đến cảnh này không, cảnh chồng cô nhậu và đêm đêm cô chong đèn chờ chồng về để rước vào nhà, rồi ân cần lo clean up ông chồng lẫn nhà cửa, thì chỉ có thánh mới làm được từ ngày này sang ngày khác. Vậy thì điên gì mà ông chồng bỏ “bà thánh.”

Cô thử bỏ mặt coi ai chết cho biết. Tối cô lên giường, không ngủ được thì mở tivi coi phim. Mặc kệ ổng, ổng về có muốn vô nhà thì tự xoay xở lấy, đem xe vô không được thì cứ để ngoài sân cho trộm cướp nó tha đi. Có ói thì cứ để đấy cho đến khi chồng tỉnh rượu vào sáng mai chứng kiến cảnh mình gây ra. Cô dọn chi vậy! Dọn rồi thì chồng đâu biết nó kinh tởm như thế nào. Khi tỉnh rượu chồng thấy đâu vào đó, mình vẫn thơm tho thì tại sao không đi nhậu nữa. Cô muốn chồng tỉnh ngộ thì thôi ngay đi cái cảnh đêm đêm chờ chồng. Chúc cô mau sáng mắt.

-Mai Li:

Cô Thu Mỹ! Chồng nhậu quắc cần câu không biết trời trăng là gì, về nhà thì nôn thốc nôn tháo ra, mùi rượu, mùi bia bay nồng nặc, mỗi lần làm vệ sinh thì rất tội nghiệp cho người dọn dẹp vì rất dơ bẩn, chưa kể tương lai mấy người rượu bia về già sẽ bị chai gan và mất sớm.

Cô diện quần áo đẹp lên ra ngoài giao lưu với mọi người, mặc kệ chồng muốn làm gì thì làm, đừng quan tâm nhiều tới ổng và đừng cằn nhằn gì ống hết. Tôi bảo đảm với cô ông chồng sợ mất vợ về tay người khác sẽ phải tự thay đổi mình, bớt đi ăn nhậu và chăm sóc gia đình của mình hơn.

-Bich:

Em ơi, có phải cuộc sống gia đình em lệ thuộc vào kinh tế người chồng không? Có phải anh ấy là nguồn tài chánh chính của gia đình em? Thì chỉ có vậy chồng em mới làm cha thiên hạ thôi. Nhưng dù chồng là người kiếm tiền chính cũng không thể vô trách nhiệm với vợ con như vậy. Nếu em nói hoài không sửa thì tự em sửa mình đi. Chồng vẫn giữ thói quen đi nhậu, thì em nên tập một thói quen mới cho mình. Ăn diện, đi chơi, có bạn… thay vì tối tối chờ chồng về. Em mua sắm áo quần, phấn son thật đẹp và đi chơi. Em hãy, áo quần phấn son sẵn sàng, chờ chồng về, khi ảnh vừa về đến, em không cần biết đang say hay không say, em giao nhà, giao con cho ảnh, rồi đi. Tôi cam đoan khi đó có say quắt cần câu cũng tỉnh rượu ngay. Em cứ làm thế liên tục thì chồng sẽ sáng mắt ra.

Không ai bắt em phải bỏ chồng, nhưng em phải làm cho anh ấy sáng mắt và thay đổi cách sống, sống như thế là ích kỷ, chỉ biết mình mà không quan tâm đến người khác, huống chi người khác đó là vợ mình.

Giờ đây già đầu vẫn không hiểu cái sinh vật làm từ trái táo kia đã nghĩ gì, đang nghĩ gì và sẽ nghĩ gì? (Hình minh họa: Christopher Furlong/Getty Images)

*Vấn đề mới

Thưa cô, hôm tôi đọc thư anh Lý Cô Đơn than: Không biết đàn bà trung niên Việt Nam muốn gì? Tôi thì tôi thấy chẳng phải chỉ có đàn bà trung niên mới khó hiểu, mà ở tuổi nào đàn bà cũng khó hiểu, cũng là niềm đau, cũng là con dao làm tim ta nhỏ máu.

Này nhé, tôi sống với mẹ hơn 60 năm, mà gần như tôi không hiểu cụ muốn gì, đòi ăn cơm, đưa cơm thì nói cơm khô, muốn phở, đưa phở thì chê nhiều bột ngọt quá, sình bụng, ăn cơm mới chắc! Con gái thì nói bố muốn lấy ai thì lấy, nghe vậy mà liệu cái thần hồn, léng phéng với ai là nó nói nhức óc, bao giờ bỏ mới tha. Ngay cả cháu gái gọi bằng ông, lại càng không hiểu nó muốn gì.

Tôi ngần này tuổi đầu, cũng trải qua hai… lửa. “Lửa” thứ nhất thì ôm cầm sang thuyền khác lúc tôi trong trại cải tạo. Không những ôm cầm mà ôm luôn con. “Lửa” thứ hai thì nửa đường gãy gánh. Giờ đây già đầu vẫn không hiểu cái sinh vật làm từ trái táo kia đã nghĩ gì, đang nghĩ gì và sẽ nghĩ gì? Họ cứ như luôn là một niềm bí mật, cứ hôm nay là “ngọc ngà trăng sao,” ngày mai lại là “con dao làm tim nhỏ máu,” là mới “dịu ngọt đêm qua,” thì lại “lạnh lùng hôm nay,” mới là “vần thơ say” thì nhanh chóng thành “khúc nhạc chua cay” hồi nào không hay.

Hai năm nay, tôi có qua lại với một “vần thơ say,” quen trong hội sinh hoạt người già. Cô ấy không còn trẻ nữa, đang chờ thủ tục ly hôn. Chúng tôi rất ý tứ giữ gìn, vì dù gì thì cô ấy cũng chưa chính thức ly hôn. Tuy nhiên, cả hai bên, tình trong như đã mặt ngoài còn e. Chúng tôi vẫn hằng ngày uống cà phê chuyện trò tâm đắc. Cô ấy tốt người tốt nết, cũng có lòng quan tâm đến tôi về sức khỏe cũng như sinh hoạt hằng ngày. Tôi không gì mơ ước hơn ngày hai bên chính thức là bạn đời bên nhau.

Vậy mà đùng một cái, cô ấy quay ngoắt 180 độ, từ chối tất cả mọi quan tâm của tôi. Cô ấy làm mặt lạnh như chưa từng ấm nồng mới đây. Tôi cất công hỏi dò mới biết là người chồng đang chờ hoàn tất thủ tục ly hôn bất thình lình qua đời. Và cô ấy đang chìm đắm trong đau khổ, nhớ thương…

Thế là thế nào!? Tôi có lỗi gì? Chính cô ấy vẫn kín đáo than phiền cuộc hôn nhân và mong sao thủ tục ly hôn sớm kết thúc, để cùng tôi dệt mộng vàng.

Sao bây giờ lại quay ngoắt với tôi? Chồng cô ấy mất thì đã sao? Cô ấy không còn thương yêu nữa mà? Cô ấy yêu tôi mà!

Tôi suy nghĩ hoài, nát óc luôn mà vẫn không biết đàn bà muốn gì? Vẫn thấy ông nhạc sĩ Song Ngọc rất có lý khi chính ổng cũng than: “… Em đã đến như huyền thoại/ Em đã đi không một lời/ Ôi thế nhân, ôi cuộc đời hỡi đàn bà ơi…” (trích từ ca khúc “Đàn Bà” của Song Ngọc). (Thế Thái)

 

* Nguyệt Nga rất mong nhận được sự góp ý của quí độc giả xa gần. Thư góp ý, quý độc giả gửi sớm cho Nguyệt Nga; gửi chậm, tòa soạn không thể đăng được vì đã sang một đề tài khác. Thư từ gửi về: “Biết Tỏ Cùng Ai” 14771 Moran Street. Westminster, CA 92683, hoặc [email protected]

CÓ THỂ BẠN QUAN TÂM

MỚI CẬP NHẬT