Friday, March 29, 2024

Họa sĩ Phạm Tăng qua đời tại Paris, thọ 93 tuổi

PARIS, Pháp – Họa sĩ Phạm Tăng nổi tiếng trong các lãnh vực Hội Họa, Trang Trí, Ðiêu Khắc, Thiết Kế Sân Khấu, vừa qua đời vào lúc 9 giờ 20 phút sáng ngày Thứ Hai, 9 Tháng Giêng, 2017, tại Paris, hưởng thọ 93 tuổi. Em ruột cụ Phạm Tăng là ông Phạm Hoán xác nhận tin này với bà Ðỗ Ngọc Yến của báo Người Việt.

Họa sĩ Phạm Tăng sinh năm 1924 tại Ninh Bình-Bắc Việt, học ngành Kiến Trúc trước khi chuyển sang hội họa ở trường Cao Ðẳng Mỹ Thuật Ðông Dương. Vẽ hí họa cho nhật báo Tự Do từ 1954 tới 1959, tuần báo Văn Nghệ Tự Do năm 1956. Một số hí họa châm biếm trên Tự Do và Văn Nghệ Tự Do của ông đã khiến ông bị bắt, giam ở khám Catinat một thời gian ngắn. Ðược xuất ngoại học thêm năm 1959, ông lấy được bằng tốt nghiệp của hầu hết các khoa ở Viện Mỹ Thuật La Mã (Accademia de Belle Arti di Roma): Hội Họa, Trang Trí, Ðiêu Khắc, Thiết Kế Sân Khấu. Ông được giải nhất về Hội Họa của tổ chức UNESCO với bức tranh “Vũ Trụ” năm 1967, và nhiều giải thưởng quốc tế quan trọng khác.

Họa sĩ Phạm Tăng là bạn thân nhất của nhà báo Như Phong Lê Văn Tiến, một trong những người sáng lập tờ Tự Do. Dưới đây là bài thơ họa sĩ Phạm Tăng khóc bạn khi nghe tin nhà báo Như Phong Lê Văn Tiến vĩnh viễn ra đi năm 2001. (Ð.Q.A.T.)

Họa sĩ Phạm Tăng. (Hình: Nguồn Internet)
Họa sĩ Phạm Tăng. (Hình: Nguồn Internet)

Gửi bạn

A.
“…Anh về mây gió thong dong
Tôi còn mù mịt cuốn trong bụi trần
Hình hài nặng trĩu gót chân
Ðôi vai chồng chất nợ nần thế gian!
Từ nay, gió núi trăng ngàn
Phiêu diêu, Vĩnh viễn, Vẹn toàn là anh
Không còn đầu bạc, đầu xanh
Bên trên nghiệp chướng Sinh – Thành – Hoại – Không.
Một mình bao quát Mênh Mông
Nhớ anh, bát ngát… kìa! trông Mây Trời…
Mây ơi! Mây có nhớ người,
Cao bay! xin chớ ngậm ngùi tuôn mưa,
Thế gian, nước mắt có thừa
Càng mưa thêm nước, càng nhơ vũng lầy!
Ðất bùn ngập cả cỏ cây
Gột sao sạch nước non này, Mây ơi!
Ðường mây, Mây cứ về trời
Cao xanh thăm thẳm, tuyệt vời Mây bay…
Tiếc thương chi kiếp đọa đầy
Dưới này lắm kẻ giơ tay níu trời.
Tha hương, đây có một người
Ðốt thơ, gửi khói lên trời thăm Mây.”

B.
“Trả lại buồn thương cho thế gian
Trăm năm rũ sạch dấu tro tàn
Sinh ra – Có đó – không còn nữa
Một dấu chân mờ, một bóng vang…
Không cái Tôi này – không xác thân
Không SAU, không TRƯỚC, chẳng XA – GẦN
Không ÐI, không ÐẾN, không CÒN – MẤT
Vũ trụ và tôi MỘT, bất phân!!!”
Phạm Tăng

Mời độc giả xem Điểm tin buổi sáng Thứ Hai, ngày 9 tháng 1 năm 2016

MỚI CẬP NHẬT