Saturday, April 20, 2024

Mùa sương trầm

LTS: Nhật báo Người Việt mở mục “Độc giả viết” nhằm mời gọi quý độc giả “cùng làm báo” với Người Việt, chia sẻ những rung cảm, ý tưởng, quan niệm, hồi ức, kiến thức, kinh nghiệm,… về đời sống và xã hội. Và, biết đâu, đây là cơ hội cho chúng ta, những độc giả, trở thành tác giả. Để tham gia, quý độc giả vui lòng gởi cho Người Việt qua email: [email protected]. (Bài trong mục này không có nhuận bút) 

***

Sương loang ra từng con phố lẫn khuất giữa những hàng cây. (Hình: Bạch Diệp)

Bạch Diệp

Ghé mắt qua cửa sổ, một bình minh yếu ớt trong trẻo đang lên. Sông Hương màu khói, phố màu trầm. Sương như mây xuống thấp tận ban công quấn lấy bờ nước màu lam. Mùa Ðông đang loãng dần với lát cắt một khoảng trời xanh nhạt sát viền núi tím. Nắng hiếm hoi từng sợi như tơ nối những con sóng với mây. Ngồi yên đấy mà những muốn được chìm đắm tan ra, không hối tiếc.

Người qua phố không cần che đậy sự vội vã trong những vòng tròn không đóng lại. Đi và về, chờ đợi và hy vọng rồi lại đi và đi… Họ kiếm tìm gì, mình chờ đợi chi đây. Ngoài sông sương như mây, như mưa, mơ hồ mà hiện hữu. Tưởng mở bàn tay là nắm được, nhưng không. Là những cuộc trốn tìm là trò rượt đuổi… thời gian.

Một góc hẹp nào đó bên bờ Thành Nội. Ly cà phê nóng cùng mây lơ đãng trên mái vòm những cung điện rêu phong như chảy vào cổ ngọn gió se se thơm mùi trầm, may ra gặp khoảng lặng bình an trong hơi thở. Một tách trà bạc hà dưới tán long não ngó qua nhà thờ Phủ Cam, ngóng tiếng chuông mùa Vọng an lành, nhớ lối đi về “trời không có mây.” Nơi căn gác nhỏ mùa xưa chừ có tên gác Trịnh, ai đã ngồi đó đôi lần, có thấy gần nhau hơn.

Một thuở kinh đô và cũng là thủ đô Phật giáo, thành phố có cả trăm ngôi chùa tọa lạc với những khu vườn như những vũ trụ thu nhỏ. Mùi khói hương trầm quyện cùng sương loang ra từng con phố lẫn khuất giữa những hàng cây.

Trên con dốc màu lá thông lục đậm ven chân đồi Vọng Cảnh những bó hương xếp rất khéo trông như cả một con đường hoa rực rỡ. Một con đường hương trầm làm từ những loại thảo mộc của xứ thần kinh. Mùi hương có làm người ta chững lại trước cơn mộng mị những ham muốn sân si, những đau khổ triền miên của ngày…

Tôi đã quen với màu phố mùa này. Phố như ai. Lạnh và buồn. Tôi tập yêu nỗi buồn ấy, nỗi buồn của tôi, cần chi phải chạy trốn. Nó đang ở đó. Ngất ngưỡng và tan. Tan như mây. Lại quấn lấy từng lớp tầng tầng. Tan nhưng luôn ở đó.

Những hàng cây khoe xương lá dưới bóng ngọn đèn và mặt đường ướt át. Tiếng chuông nhà thờ trầm đục như gọi thúc như vỗ về. Những góc phố tối tăm, những khoảng trống chơi vơi, những biện luận suy tư, thấp thỏm theo luồng khói hương trầm loãng ra. Có an tịnh hay chới với thì khói sương cũng làm ta mơ và dễ thở.

Tôi thích ra bờ sông, những chiều sương loãng. Nhắm mắt nghe tiếng nước thở nhẹ. Tiếng thở có mùi trầm pha vị thạch xương bồ. Mùi hương quen lắm, riêng lắm như khi nghiêng đầu nép vào ngực người. Hơi ấm theo ta mãi lâu dễ gì quên được.

Phố cuối đông như bức tranh tiện nét nhưng lớp lớp mache. Lòng người cũng có màu trầm, màu dòng nước sông thơm ngày gió. Khói sương trong mắt có gọi người trở lại. Một vòng ôm thật chặt với những ngón tay siết trong bọc áo ấm, hương phố lam bạc và chân trời màu lục ngọc có nhắc người nhớ mùa qua. Giấc mơ có mùi hương sương trầm riêng ta mang theo đến trọn đời. (Bạch Diệp)

MỚI CẬP NHẬT