Friday, March 29, 2024

Chàng trai Thái đi tìm cô gái Việt từng đoạt HC Vàng SEA Games (Kỳ 2)

* Người cho mượn xe đạp thật sự là ai?

Ngọc Lan/Người Việt

WESTMINSTER, Calif. (NV) – Sau khi tìm và nghe được câu chuyện từ Nguyễn Thị Thanh Huyền, cô gái giành được huy chương vàng môn đua xe đạp băng đồng ở SEA Games 20 nhờ vào chiếc xe đạp mà một người đàn ông không quen biết cho mượn trước giờ thi đấu chưa đầy 30 phút, chúng tôi email và sau đó có cuộc trò chuyện qua điện thoại với người đã cho Huyền mượn xe đạp ngày nào.

Anh tên là Sekson Aroonpong, “nhưng gia đình và bạn bè thường gọi tôi là Art,” 46 tuổi, hiện đang sống tại Hailey, thuộc tiểu bang Idaho.

Cuộc trò chuyện với Art, một lần nữa, cho tôi thấy, trong cuộc sống đầy những lo toan, bận rộn này, bao điều ngỡ như cổ tích lại được mở ra từ những con người bình dị nhất cùng những hành động được cho là bình thường nhất.

Chiếc xe đạp được anh Sekson Aroonpong, còn gọi là Art (trái) cho Nguyễn Thị Thanh Huyền (phải) mượn ngay trước cuộc thi SEA Games 20 (Hình: Thanh Huyền cung cấp)

Giọng Art thể hiện được một niềm vui quá bất ngờ khi biết rằng tôi đã liên lạc được với Huyền, “Tôi đã cố gắng tìm cô ấy trong một thời gian khá lâu nhưng không được. Thế mà ngày hôm qua, sau một thời gian rất lâu không chạy, tôi lấy xe đạp ra, làm một vòng leo núi. Lúc trở về nhà, tôi nhận được email của bạn. Không thể nói là tôi mừng như thế nào.”

“Quá lâu rồi từ ngày tôi gặp cô ta tập dợt trên đường đua quốc tế ở Brunei.” Anh nói tiếp.

Rồi anh kể luôn, “Ngay từ đầu tôi đã để ý thấy đội Việt Nam gặp nhiều vấn đề trục trặc với các phương tiện thi đấu bởi những chiếc xe đạp quá là cũ kỹ, không thể nào đủ điều kiện để mà thi hết. Thấy vậy nên tôi đã nói với người huấn luyên viên, mà tôi còn nhớ ông ta là người Nga. Tôi nói ông ta lấy chiếc xe đạp của tôi đi. Ông nói liệu ai sẽ chịu trách nhiệm về chuyện lỡ ai biết rằng tôi cho cô ta mượn xe thì sao. Tôi bảo đừng quan tâm đến chuyện đó, hãy cho cô ta một cơ hội đi.”

“Làm sao mà anh biết Huyền, biết xe của cô ta có nhiều vấn đề như thế?” Tôi hỏi lại

Art bảo, “Lúc đó tôi đang làm công việc của một phóng viên, tôi là người sáng lập và là chủ bút của tờ Mountain Bike Thailand Magazine. Cho nên tôi cũng khá rành về xe đạp.”

Anh Sekson Aroonpong (Art) hiện đang sống tại Hailey, Idaho (Hình: Sekson Aroonpong cung cấp)

“Tôi có dành thời gian chạy theo quan sát đội tuyển Việt Nam, và tôi chú ý thấy đội Việt Nam gặp nhiều khó khăn trong việc họ cứ luôn phải sửa chữa chiếc xe đap cũ kỹ của Huyền trong lúc tập dợt. Xe của cổ rất là cũ. Đó là lý do ngay trước giờ thi, tôi đã nói họ lấy xe của tôi đi. Tôi chỉ nói với họ có 2 điều, thứ nhất là thắng xe của tôi rất là nhạy, cho nên khi cần chỉ dùng một ngón tay bóp thắng nhẹ thôi. Cái thứ hai là thay cái yên xe đi. Đó là tất cả những gì tôi nói với họ.” Người đàn ông Thái nhớ lại.

“Ồ, nhiều tờ báo lúc đó viết về chi tiết này và nói rằng anh là người làm ở một tiệm bán xe đạp nào đó ở Thái Lan?” Tôi thắc mắc.

Art cười, “Lúc đó tôi đâu có nói cho ai biết tôi là ai đâu, cho nên chắc họ đoán thế.”

“Như đã nói, lý do tôi quan sát các đội đến tập luyện thi đấu là để viết bài tường thuật, y như công việc bạn đang làm bây giờ. Tôi thích chạy xe đạp, thích chạy đường địa hình. Chính vì vậy mà tôi đã thấy Huyền tập luyện khó khăn và chăm chỉ như thế nào. Thành ra còn 20 phút nữa trước giờ thi bắt đầu, tôi đã không thể nhìn cô ấy đi thi với chiếc xe đạp đó, tôi cần phải làm một việc gì đó. Và tôi đã cho cô mượn chiếc xe.”

Tôi lại tò mò “Anh nghĩ gì khi quyết định làm như vậy?”

Art bảo, “Tôi nghĩ bất kỳ ai trông thấy tình cảnh ấy cũng sẽ làm như vậy thôi, ngay cả bạn cũng thế. Cô ta đã tập luyện chăm chỉ cả một thời gian dài mà đến ngày thi đấu thì thấy rõ ràng cổ lo lắng, buồn. Đó là lý do tại sao tôi hay bạn thấy cần phải làm chuyện nên làm, là cho cô ấy một cơ hội.”

Người đàn ông tốt bụng nhớ lại, “Khi cô ta giành chiến thắng, mọi người trong đội tuyển Việt Nam đều rất vui mừng. Ngay sau đó, tôi cũng rất mừng cho họ, nhưng lấy xe đạp và chạy đi liền. Tôi nhớ mọi người trong đội tuyển Thái Lan nhìn tôi và tôi nghĩ họ không biết gì đâu.” Anh cười lớn.

Vẫn dõi theo trong đời

Theo lời Art, hai năm sau sự kiện đó, anh có nhìn thấy Thanh Huyền tại SEA Games 21 tổ chức ở Malaysia.

“Lần đó, cả đội tuyển Việt Nam đều có xe đạp tốt hơn, chắc họ đã rút ra được kinh nghiệm lần trước là phương tiện thi đấu giữ vai trò rất quan trọng trong cuộc so tài quốc tế. Lần đó cô ấy lại chiến thắng. Tôi nhìn thấy cô ta rất vui nhưng tôi không có đến chào, mà chỉ thực hiện công việc của mình rồi về nhà thôi.” Anh tâm sự.

Hình Nguyễn Thị Thanh Huyền (giữa) lên nhận HVC SEA Games 21 do Sekson Aroonpong chụp năm 2001. (Hình: Sekson Aroonpong cung cấp)

Dù vậy, Art cho biết, anh “vẫn quan tâm theo dõi những gì diễn ra trong cuộc đời của Huyền.”

“Tôi thấy rất vui khi biết rằng Huyền lại giành được thêm một số huy chương nữa trên đường đua. Cô ấy vẫn là người dẫn đầu trên các chặng đường đua Đông Nam Á.”

“Tìm đọc tin tức về Huyền trên báo chí Việt Nam, tôi biết cô kết hôn với một bác sĩ trong đoàn Việt Nam, rồi sau đó có chuyện không may xảy ra với chồng cô ấy. Tin đó khiến tôi cảm thấy buồn lắm.” Giọng anh trầm lại.

Dõi theo tin tức về Huyền, hy vọng có được sự liên lạc với Huyền nhưng lại không thể nào có được, bởi vì “tôi không biết tiếng Việt.”

Cho đến Tháng Mười Một năm ngoái, trong chuyến du lịch sang Việt Nam, đến Sài Gòn và Bình Dương trong 2 ngày, thì suy nghĩ nên tìm lại Huyền càng trở nên thôi thúc trong Art.

“Nhưng ngay lúc ấy thì tôi lại không thể làm được gì. Sau khi từ Sài Gòn trở về Thái Lan rồi sang Mỹ, tôi cứ nghĩ đến việc nên tìm cô ấy bằng cách kể câu chuyện của cô ấy cho những người Việt Nam mà tôi gặp. Cho đến cách đây khoảng 2 tháng, thì vợ chồng bà Tuyết đến nhà hàng tôi đang làm việc ở Idaho để dùng bữa. Tôi mang chuyện này ra kể và hy vọng cô Tuyết giúp đỡ. Lúc đầu cô ấy nhìn tôi nghĩ có vẻ tôi điên điên, nhưng rồi thì cô hứa sẽ giúp tôi.” Art cho biết.

Thật sự bà Tuyết Salzman đã giữ câu chuyện thú vị này trong lòng để tìm cách giúp Art. Và cách sau cùng mà bà nghĩ tới là gọi cho báo Người Việt. Để từ những gì bà Tuyết cung cấp mà chúng tôi lần tìm ra được cách liên lạc với Thanh Huyền.

Art cho biết anh làm ở tờ tạp chí Mountain Bike Thailand 6 năm, và sang sống ở Mỹ một mình từ 10 năm nay sau khi chia tay với vợ. Anh có một cô con gái 17 tuổi hiện sống với vợ cũ ở Thái Lan.

Người đàn ông có nghĩa cử đáng quý đó cho rằng lý do mà ông luôn dõi theo tin tức về Huyền là “vì tôi muốn biết cuộc sống Huyền tiếp tục như thế nào, và cứ mỗi lần thấy tin về cô ấy là lại thấy cô thắng cái này thắng cái kia, hết huy chương vàng này đến huy chương vàng nọ. Nhiều người đã gọi Huyền là nữ hoàng trên đường đua. Lần cuối cùng tôi đọc thấy tin tức về cô ấy là khi cô giải nghệ và đi theo học đại học gì đó. Tôi cảm thấy vui với những gì mà cô ấy đạt được.”

Art cho biết, Tháng Giêng năm 2016, anh sẽ trở lại Thái Lan và nếu không có gì thay đổi, anh sẽ dẫn con gái sang thăm Việt Nam. “Tôi hy vọng là tôi sẽ gặp được Huyền trong lần sắp tới đây.”

Thay cho lời kết

Sau khi nói chuyện xong với cả Thanh Huyền và Art, tôi email cho cả hai người cùng một lúc, gửi họ số điện thoại và địa chỉ email của nhau.

Và ngay khi tôi viết xong những dòng cuối của câu chuyện này, tôi nhận được cả email của Thanh Huyền và của Art với lời tựa “Triệu lời cám ơn”

Anh viết, “Tôi muốn nói cám ơn bạn thêm lần nữa đã giúp tôi nối lại mối liên lạc với em gái tôi (nhưng khác cả cha lẫn mẹ). Hôm qua, tôi đã nhận được email của cô ấy. Tôi quá là hạnh phúc khi có thể trò chuyện với Huyền. Việc nối lại được sự liên lạc với Huyền là món quà bất ngờ nhất trong cuộc đời tôi. Tôi đoan chắc 100% rằng điều đó không thể xảy ra nếu không có sự giúp đỡ của bà Tuyết, của bạn.”

Trong khi đó, Thanh Huyền viết, “Cuộc đời thi đấu của mình có nhiều kỷ niệm lắm, nhưng nó đi với nhiều sự nghiệt ngã chứ không phải là một kỷ niệm đẹp như vậy… Cám ơn anh Art đã mang đến cho cuộc đời mình một đốm sáng của niềm vui, cùng với niềm vui của chiến thắng, của sự may mắn!”

Riêng tôi, tôi vẫn đang chờ nghe tiếp sự hội ngộ của họ sẽ diễn ra như thế nào. Nhưng ngay lúc này, trong đầu tôi vẫn còn mãi tiếng cười và giọng nói đầy ngỡ ngàng đến thú vị của Huyền và Art.

Liên lạc tác giả: [email protected]

CÓ THỂ BẠN QUAN TÂM

MỚI CẬP NHẬT