Sunday, April 28, 2024

Cái nhà bank mắc dịch

LTS:Biết Tỏ Cùng Ai” do cô Nguyệt Nga phụ trách, nhằm mục đích góp ý, chia sẻ những ưu tư, vướng mắc về những vấn đề liên quan đến cuộc sống, đời thường mà quý vị không biết tỏ cùng ai. Thư từ xin gửi về: Người Việt (Biết Tỏ Cùng Ai), 14771 Moran St., Westminster, CA 92683, hay email: [email protected]

Thưa cô Nguyệt Nga, gia đình tôi mới có một buổi họp không vui. Lý do là ông chồng tôi vào online nhà bank của riêng mình và khám phá ra không cách nào vào được. Ông ấy điên lên, đánh password bao nhiêu lần cũng bị đẩy ra. Sau đó online nhà bank không cho ổng vào nữa. Ông nói chỉ có tôi mới là người gây ra điều ấy, dù rằng tôi đã nói tôi không biết gì cả. Ổng nóng lên và bắt phone gọi người anh lớn của tôi, mời anh đến nhà, nói là cần có mặt anh cho một chuyện quan trọng của gia đình. Mặc dù thời COVID-19, hạn chế gặp mặt, nhưng chồng tôi bắt anh tôi phải đến để giải quyết.

Thưa cô Nguyệt Nga, tôi có thể nói mà không ngượng miệng rằng, ông chồng của tôi quá may mắn khi lấy đươc một người vợ như tôi.

Năm nay ổng 62 tuổi, hơn tôi năm tuổi, chúng tôi có với nhau hai con, đều thành đạt và đã ở riêng. Cả hai vợ chồng tôi còn đi làm, nhà cửa cũng gần xong. Hiện tại chúng tôi đi làm để cố trả hết phần nợ còn lại của căn nhà. Nói chung cuộc sống của chúng tôi cũng nhẹ. Do vậy, tôi rất thoải mái với chồng, ảnh có “ta bà” chút đỉnh tôi cũng không thèm để ý, mè nheo chi cho khổ đời, thậm chí tôi còn nới rộng một “biên giới” rất lý tưởng cho anh: Bây giờ con cái trưởng thành, vợ chồng cũng già rồi, bao nhiêu năm cày cấy, giờ rủng rỉnh chút đỉnh, cho anh rong chơi, bồ bịch. Nhưng, tuyệt đối: 1. Không để có con rơi, 2. Không đi lại với mấy phụ nữ có chồng, 3. Không được lấy tiền trong account chung. Tôi cho ổng mở một nhà bank riêng, mỗi tháng đưa cho tôi 3/4 lương, phần còn lại bỏ nhà bank của ông, xài riêng.

Từ ngày ra “thông báo,” ổng chấp hành khá nghiêm chỉnh, quen ai cũng về kể, nhiều khi hai vợ chồng cười vì chồng vừa bị “tình phụ,” một cô đá cho lăn quay. Nhưng lo gì, ổng có tiền và rộng rãi, nên cô khác lại nhào vào. Cứ thế vợ chồng rất yên ổn, vui khỏe mà sống qua tuổi già và qua COVID-19.

Nhưng ở đời, ông Nguyễn Công Trứ đã nói: “Thoạt sinh ra thì đà khóc chóe. Trần có vui sao chẳng cười khì.” Chúng tôi hòa bình như vậy cũng khá lâu, thì ông chồng dở chứng, cặp với một cô có chồng! Dĩ nhiên là tôi không để yên, tôi quậy, và hủy luôn lệnh cho đi ta bà. Ổng giận lắm, rồi một hôm ổng vào nhà bank rút tiền thì bị như phần đầu tôi nói trong thư.

Ổng gọi anh tôi đến để tuyên bố từ nay ổng coi tôi như người share phòng, tiền trong nhà bank chung chia đôi, phần ai nấy giữ, lương ai nấy xài… ổng kết án tôi chơi trò bẩn, không lương tri, không mã thượng… Anh tôi nghe xong đứng dậy đi về, trước khi bỏ về chỉ nói một câu: – Chuyện này cô chú tự lo, đừng phiền đến anh.

Chúng tôi “share” phòng đã hai tuần. Tôi khó chịu quá, mà cứng đầu không thèm lên tiếng trước, vì quả tình tôi không có tội gì cả. Thêm nữa tôi bực cái chuyện ổng gọi anh tôi đến, già rồi làm chi cái trò méc phụ huynh. Cái nhà bank mắc dịch của ổng sao vậy không biết, mà bây giờ là vì COVID-19, đóng cửa hết, tôi không làm sao hỏi, tức chết đi được.

Cô Vi

 *Góp ý của độc giả:

-T4INF

Tôi thấy chị làm sao ấy, nếu chị không có tội thì chị sợ cái gì? Cứ để mặc cho ổng giải quyết cái vụ nhà bank của ổng.  Ổng 62 tuổi rồi, hơn chị năm tuổi, chẳng lẽ ổng không biết kế tiếp phải làm gì? Tôi thấy tính cách ổng hành động và ứng xử như là một đứa con nít vậy, còn chị thì hình như muốn chạy theo ổng để làm ổng vừa lòng.  Cái tính của chị như vậy hèn gì ổng cứ mãi không chững chạc lên được.

-Tiff

Từ đâu mà ra một ông chồng đã 62 tuổi mà cư xử như trẻ con vậy, nếu không phải từ người vợ, là chị đã quá nuông chiều, thả lỏng… Ông ấy buồn cười quá, chuyện nhà bank của ổng bị vậy thì ổng phải liên lạc với nhà bank để làm rõ chuyện, ai đời lại hùng hùng hổ hổ gọi cho anh vợ, anh vợ mà làm cái gì, cha mẹ còn chưa làm gì được huống hồ anh vợ. Thí dụ chị là người gây ra điều này thì chồng chị sẽ nói gì và nhờ gì ở anh vợ? Tại sao ổng không tự giải quyết?

Theo thư chị kể thì chị không làm gì hết, vậy thì nhất định bank của ổng sẽ hoạt động bình thường, có thể trong thời gian này nhà bank họ bị trục trặc gì đó trong một khoảng khắc nào đó, chứ chắc chắn không thể 2 tuần trôi qua mà tình trạng vẫn vậy.

Coi chừng, nhà bank ổng đã hoạt động mà ổng vẫn còn làm nư với chị vì quá quê xệ đó. Tìm hiểu đi rồi xạc cho ổng một trận cái tội hàm hồ và méc phụ huynh. Chị và cả chồng chị tào lao thiệt!

-Hà Tr.

Coi chừng ổng có bồ nhí rồi kiếm chuyện đó.

*Vấn đề mới:

Con chào cô, hiện con đang ở Việt Nam. Năm nay con 30 tuổi, con lấy chồng sớm, từ năm con 20 tuổi. Chúng con có với nhau một trai. Chồng con là người vô trách nhiệm, ích kỷ, chỉ biết lo cho bản thân, không bao giờ biết nghĩ đến vợ con, chứ đừng nói lo cho vợ con. Một mình con vừa lo cho con, vừa lo cho chồng, vừa đi làm để kiếm tiền chi phí cho gia đình. Nếu vất vả như vậy mà được chồng yêu thương thì con cũng vui mà sống. Đằng này, anh ấy hất hủi hai mẹ con, khiến con quá đau buồn, không kham nổi cảnh sống như vậy. Con đã ra tòa xin ly hôn, phần ai nấy sống cho khỏi vướng bận, trách cứ nhau.

(Hình minh họa: Julian Stratenschulte/ Getty Images)

Sau một thời gian, con lập gia đình mới, tưởng rằng cuộc hôn nhân mới sẽ tốt đẹp và giúp con xóa lành vết thương mà cuộc hôn nhân cũ để lại. Ai ngờ càng tệ hại hơn, người chồng mới không thương đứa con riêng của vợ. Anh ấy tìm đủ lý do để ghét bỏ đứa con của con, chưa kể có khi anh còn đánh đập thằng bé. Phần con, xót thương đứa con, nên lên tiếng bênh, thì ảnh lại nổi nóng đánh luôn cả hai mẹ con. Trước tình thế đó, con đành phải gửi thằng bé về cho nội. Nhưng chẳng giúp ích gì, con trai con cũng bị bên nội chì chiết, hất hủi, đánh đập. Gia đình nội gọi cho con, yêu cầu mang thằng bé đi đâu thì đi. Con trả lời, nếu không nuôi cháu thì cứ đưa cho ngoại cháu nuôi.

Thưa cô, con quá đau lòng xót dạ mỗi khi nghĩ đến đứa con, nó bị xô từ người thân này sang người thân khác, nó mới tí tuổi đầu làm gì nên tội. Khi con lên tiếng trách móc nhà nội đánh đập nó, thì người chồng cũ nhắn tin cho con: Họ nuôi thì phải dạy.

Chẳng may tin nhắn này lọt vào tay người chồng hiện tại, anh ấy mắng nhiếc con tại sao vẫn còn liên lạc với người cũ. Con có nói gì anh ấy vẫn không nghe, cứ khăng khăng kết án con là đồ đàn bà không chính chuyên, lăng loàn… Con giải thích hết lời nhưng không làm cho anh ấy tin. Hiện tại con lại đang mang thai bốn tháng. Con không biết xử trí thế nào cho phải đạo. Con ao ước được đem con trai về nuôi. Nhưng lại không thể thuyết phục chồng đồng ý. Nếu bỏ chồng mà đi thì đứa con trong bụng lại mất cha giống như anh nó. Thưa cô có cách nào giúp con được không cô? Con cám ơn cô.

Thảo

Nguyệt Nga rất mong nhận được sự góp ý của quí độc giả xa gần. Thư góp ý, quý độc giả gửi sớm cho Nguyệt Nga; gửi chậm, tòa soạn không thể đăng được vì đã sang một đề tài khác.

CÓ THỂ BẠN QUAN TÂM

MỚI CẬP NHẬT