Monday, March 18, 2024

Chồng em không bỏ được tật coi phim sex

LTS: “Biết Tỏ Cùng Ai” do cô Nguyệt Nga phụ trách, nhằm mục đích góp ý, chia sẻ những ưu tư, vướng mắc về những vấn đề liên quan đến cuộc sống, đời thường mà quý vị không biết tỏ cùng ai. Thư từ xin gửi về: Người Việt (Biết Tỏ Cùng Ai), 14771 Moran St. Westminster, CA 92683, hay email: [email protected].

Thưa cô Nguyệt Nga, cháu ở tiểu bang lạnh, nơi rất ít người Việt. Vì lý do đó mà tuổi xuân của cháu cứ trôi theo năm tháng, cô đơn vẫn hoàn cô đơn. Cách nay 4 năm, cháu đi ăn đám cưới và và gặp được một người cùng quê. Cháu và anh ấy chuyện qua lại mà thành thân.

Cháu biết được hoàn cảnh của anh, sau khi ở với nhau 5 năm, người vợ của anh ôm theo đứa con duy nhất và bỏ nhà đi. Cháu hỏi lý do thì anh chỉ nói, không hợp tính. Người vợ và đứa con đó không hề xuất hiện từ ngày cháu biết anh. Dù vậy, nhà cửa vẫn tràn đầy hình ảnh của con và vợ cũ. Lúc em về ở, điều này khiến em khó chịu lắm, đó là chưa kể ảnh còn nói với bạn bè mà em nghe lén là, cái bóng của vợ ảnh lớn quá, bây giờ ảnh khó kiếm người thay thế. Nói thế mà nói được, khi đã cùng em sống như vợ chồng.

Thưa cô Nguyệt Nga, nghe vậy mà ai không tức và tủi thân, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, em thân cô thế cô, ở đây có một thân một mình, chỉ có ảnh là người em nương tựa, nên em tự hứa với lòng: Sẽ lấy tình thương xóa bỏ hận thù.

Sau 4 năm sống chung, tụi em đã có một con trai với nhau. Ảnh thì lành, không để bụng một điều gì, ai ảnh cũng thân thiện, vui vẻ. Chỉ có một điều mà em thật ngại khi nói ra, nhưng lại là điều khiến em canh cánh bên lòng. Ảnh có một tật là thích coi phim sex, mà tụi em thì cho con ngủ chung vì nhà chỉ có một phòng. Bao nhiêu lần em nói là đừng coi nữa, con càng ngày càng lớn, rất hại cho con. Nhưng chứng nào tật đó, em nói không được, có khi còn to tiếng cự nự. Có một hôm em nóng quá, em nói nếu còn coi nữa em sẽ ẵm con đi. Ảnh nói, “Ẵm đi, tôi quen cảnh này rồi, một lần rồi, thêm lần nữa cũng không sao.” Em biết ảnh cay đắng vì chuyện ra đi của người vợ trước. Em lại thấy tội và dịu xuống, ảnh cũng biết mình sai, nên mỗi khi coi thì lấy cái mền mỏng che phía con nằm để con đừng thấy. Bây giờ cháu còn nhỏ, nên cứ nghĩ bố chơi cút bắt. Nhưng chừng vài năm nữa thôi con em sẽ biết đó là cái gì.

Bây giờ thì em hiểu và thông cảm cho việc ra đi của người vợ trước. Em nghĩ, khi con em lớn tí nữa, nếu ảnh còn vậy chắc em cũng ôm con ra đi. Em thật buồn khi nghĩ đến cái ngày đó. Thật là kỳ cục, tại sao lại mê tàn mê tật như vậy? Mê không cần biết đến hại con cái. Em chẳng biết cách nào cho ảnh chừa tật này? Cô giúp em với.

Nguyệt Lê

*Góp ý của độc giả:

-QuyNguyen:

Thưa chị, đọc thư, em thật thông cảm với nỗi lòng của chị. Có một người chồng mê coi phim sex đến độ chẳng quan tâm đến việc có thể làm hại đến con cái thật là buồn, mà em hiểu chuyện này chị chẳng thể thổ lộ với ai, vì mắc cỡ, mà để trong lòng thì ấm ức lắm.

Tuy nhiên, chẳng có gì ghê gớm đến độ chị phải nghĩ đến chuyện ẵm con bỏ nhà đi. Mình có thể giải quyết được mà chị. Như chị nói nhà chỉ có một phòng, chẳng lẽ không có nơi tiếp khách? Chị cứ biểu ảnh muốn coi thì ôm tivi ra phòng khách mà coi, coi xong thì ngủ ngoài đó luôn. Cứ đêm nào cũng bị vợ tẩy chay như vậy, e khó thọ lắm! Đành phải quay về thôi. Đàn ông mà chị, chị có gia đình nói vậy chắc chị quá hiểu.

Điều mà em lo âu là không biết anh coi rồi có để lại dấu vết gì không, nếu con nhỏ biết bật tivi, thì có thể cái phim mình đang coi nửa chừng hôm qua, nó lại chiếu tiếp. Em thì chả rành gì về chuyện máy móc nhưng chị nhớ dặn anh phải rất cẩn thận để khi con vô tình mở ra có thể phim cũ hiện lên. Vài hàng cùng chị, mong chị giải quyết được việc một cách tích cực hơn, thay vì nghĩ đến chuyện ra đi.

-Nhân Hòa:

Em ơi! Việc gì còn có đó, trong thư em cũng khen chồng là người hiền lành, dễ thương… em chẳng phiền hà gì ngoài chuyện anh ấy thích coi phim sex. Thật ra với đàn bà mình thì cho chuyện đó là ghê gớm, nhưng đàn ông coi phim này là thường em ạ. Đó là một chuyện nhỏ, em đừng nghĩ ngợi xa để khiến nó trầm trọng lên.

Thật ra cái mà em nên quan tâm là làm thế nào để căn nhà phải thay dần hình ảnh cũ bằng hình ảnh của em và con. Em đang sống với anh như vợ chồng, mà căn nhà tràn đầy hình ảnh cuộc đời cũ. Sau này con em lớn lên em và chồng sẽ giải thích như thế nào về điều này. Đó là vấn đề mà chị nghĩ em nên quan tâm sửa đổi.

Chúc em may mắn và sớm có bình an trong cuộc sống.

-Thanh:

Mướn thêm phòng

*Vấn đề mới:

Chào cô Nguyệt Nga, cháu đang quá bực mình mà không dám thố lộ với ai, vì chính bản thân cháu cũng thấy việc bực mình là không đúng.

Cháu còn Ba ở Việt Nam. Ba cháu năm nay gần 80 tuổi, hiện đang sống với người con út. Nhờ ơn trời ông còn khỏe mạnh và rất sáng suốt. Mẹ cháu mất sớm, ông chỉ còn một mình. Cháu thấy ba buồn vì suốt ngày cứ vô ra trong căn nhà nhỏ, với mấy chậu bông hoa lèo tèo trước sân, con cháu thì đi học đi làm suốt ngày, nên cháu mới mua cho ông một cái computer. Ông học rất nhanh và sử dụng rất thành thạo. Từ đó ông vui hẳn lên vì có thể lên internet đọc bài và vui nhất là thư từ qua lại với bạn bè con cháu khắp nơi trên thế giới. Có một người cha mạnh khỏe ở tuổi thất thập cổ lai hy thật không có gì đáng mừng hơn, vậy mà cháu lại viết thư than với cô thật không phải.

Nhưng cháu phải than vì cháu bực mình quá thể. Cháu có 3 con nhỏ, bù đầu vào công việc sở cũng như công việc nhà. Vậy mà ngày nào cháu cũng nhận ít nhất là một lá thư của ba cháu. Thư ông thường kể chuyện vui buồn, tin tức của các bác bạn ba… Thư thật ra không có gì là quan trọng cả, nhưng bao giờ lá thư cũng kèm theo những câu cay đắng, dày xéo xa gần:

-Tôi biết cô rất bận nên tôi phải chờ lâu, nhưng cũng vừa phân hai phải, lâu lâu cô cũng nên gia ân cho tôi vài chữ để tôi bớt ra vào trông ngóng.

-Thư này tôi chỉ xin cô viết cho hai chữ: “đọc rồi” để tôi biết rằng cô có đọc, chứ không phải cô đã delete hay cho vào junk mail.

-Tôi mà biết thế thì tôi chả nhận cái computer cô mua cho, để bây giờ tôi cứ ngồi trước máy mà trông chờ. Giờ là 12 giờ đêm, tôi phải đi ngủ, trước khi đi ngủ tôi không tắt máy vì có thể cô trả lời cho tôi, biết đâu chừng. Giờ tôi đi ngủ là ban ngày ban mặt bên cô.

Cháu có 1 tỉ những lá thư như vậy, của một ông già Bắc Kỳ khó tính. Cháu quá hãi mỗi khi thấy tên ba cháu trong emai. Thú thật có hôm cháu delete ngay mà không đọc. Nhưng rồi lại sợ nội dung quan trọng nên cháu lại lục thùng rác để đọc. Và như thường lệ vẫn là những lời trách móc, than vãn. Cháu sợ quá, cô ơi!

Thư mới nhất của ba cháu là “xin phép” cháu cho ba cháu sang du lịch một chuyến. Cháu nhận thư mà bạc đầu cô ơi! Cháu không biết ăn ở sao cho vừa lòng ba cháu. Cháu nghĩ đến ngày ba cháu ở 24/24 giờ trong nhà cháu mà cháu hãi hùng. Cháu biết nói như vậy là mang tội với trời đất, nhưng cháu nói thật lòng cô ơi.

Cháu sẽ lo cho ba cháu qua du lịch, nhất định cháu sẽ làm điều đó, dù gì thì ba cháu cũng đã gần 80. Nhưng cháu muốn xin cô và độc giả chỉ cho cháu cách nào để cháu bình an, trong thời gian ba cháu qua ở chung với cháu. Cháu còn có chồng, thì không biết chồng cháu sẽ thế nào khi đối diện với người ba quá khó tính của cháu.

Thiên Kim

________

*Nguyệt Nga rất mong nhận được sự góp ý của quí độc giả xa gần. Thư góp ý, quý độc giả gửi sớm cho Nguyệt Nga; gửi chậm, tòa soạn không thể đăng được vì đã sang một đề tài khác.

Thư từ gửi: [email protected]

Mời độc giả xem chương trình nấu ăn “Cách làm cơm chiên cá mặn và tôm”

CÓ THỂ BẠN QUAN TÂM

MỚI CẬP NHẬT