Friday, April 26, 2024

Có nên tin người đàn ông quá từng trải

LTS: “Biết Tỏ Cùng Ai” do cô Nguyệt Nga phụ trách, nhằm mục đích góp ý, chia sẻ những ưu tư, vướng mắc về những vấn đề liên quan đến cuộc sống, đời thường mà quý vị không biết tỏ cùng ai. Thư từ xin gửi về: Người Việt (Biết Tỏ Cùng Ai), 14771 Moran St., Westminster, CA 92683, hay email: [email protected].

Tôi và chồng ly dị đã gần 20 năm, chúng tôi nghèo chẳng có tài sản gì để chia, chỉ có một đứa con và tòa xử cho tôi được phần nuôi dạy. Gần 20 năm qua, tôi ở vậy nuôi con và chăm sóc mẹ già. Cuộc sống của tôi buồn và lặng lẽ, hàng ngày ngoài giờ đến sở làm, tôi không đi đâu khác. Những năm gần đây, mẹ tôi siêng năng đi chùa, nên tôi phải đưa bà đi. Những lúc chờ mẹ, tôi cũng lân la hỏi thăm cũng như tìm hiểu về đạo Phật ở các tín hữu vào chùa. Ban đầu trò chuyện cho qua thời gian, nhưng càng tìm hiểu tôi càng thích thú và manh nha có ý định xuất gia khi con của mình vào đại học.

Tôi ly hôn khi tuổi chưa đến 30, chị em trong gia đình đều khuyên tôi nên bước thêm bước nữa, nhưng tôi e ngại quá, rồi thời gian cứ trôi, nay tôi cũng gần 50, ý nghĩ về hôn nhân hầu như tắt ngấm trong tôi. Hiện tại, tôi sống bình an và chờ hai năm nữa khi con vào đại học tôi sẽ thực hiện ý định xuất gia của mình.

Nhưng ở đời có bao giờ mình chủ động được cuộc sống bản thân, tôi thấy luôn luôn trên cao, có bàn tay, con mắt của đấng tối thượng, phù phép, sắp xếp, nhiều khi trêu ngươi kẻ dưới trần. Ý tôi muốn nói đến hiện tại của tôi, không biết tôi đang là người “được” hay “bị” ông Trời đùa bỡn. Ông đã phái đến một người đàn ông hơn tôi 10 tuổi, có một quá khứ khá gập ghềnh, gai góc. Người đàn ông ấy ra sức kéo tôi khỏi dự định xuất gia, và tôi phải xin thú thật là lòng tôi có mềm đi sau một thời gian cố chống lại.

Anh ấy nói rằng, anh ấy rất mừng khi giữa cuộc sống càng ngày càng nhiễu nhương thì trời cho ảnh một người phụ nữ như em, hiền lành, đạo đức… Ảnh hứa sẽ lo cho tôi và con chu đáo. Ảnh có nhà cửa, các con thì đã thành danh, ảnh muốn tôi cứ ở nhà lo cho mẹ, khi mẹ trăm tuổi thì hai đứa sẽ về ở chung. Bao nhiêu năm đi về không có ai hỏi han, chăm sóc, nay có người thương yêu lo lắng khiến tôi thật ấm lòng. Con trai và mẹ tôi cũng mến anh ấy. Lòng tôi vui thì có vui nhưng không ngớt nghi ngại, lo sợ, ngựa có quen đường cũ không? Tôi đã đi một mình đoạn đường dài, gần 20 năm không phải ít, đã không vương vấn chữ tình, nay lại bị “dụ” vào cái lưới đó. “nên” hay “không nên”. Tôi mong thật mong nghe lời khuyên của độc giả, xin cám ơn.

Tâm Hòa

*Góp ý của độc giả

-Nhiều Chiện

Bà Tâm Hòa! Tại bà hỏi “nên” hay “không nên”, tôi xin giúp bà một câu trả lời, là “không nên” bà ơi!!!

“Lòng vui thì có vui nhưng không ngớt nghi ngại”, nhờ không còn “tuổi mới đôi mươi” mà bà biết nghi ngại đó!

Đang sống bình an cớ sao lại muốn mất sự bình an đó? Không những mất bình an mà mất nhiều thứ khác nữa đấy bà ạ… Cái ông đó “hứa sẽ lo cho” bà và con bà chu đáo. Theo thư bà viết thì con bà cũng tới tuổi trưởng thành rồi, người mẹ sẽ đeo theo con suốt cuộc đời nhưng cái ông kia thì mắc mớ gì mà hy vọng? Lời hứa như nước chảy qua cầu, nhất là khi người ta đã từng “gập ghềnh lên thác xuống đèo”, lòng đâu còn tươi mới mà lo giữ chữ tín…

Ông kia có nhà cửa, vậy bà có cửa nhà không? Nếu ổng không “ngựa quen đường cũ” thì cũng là tới lúc cần người chăm sóc rồi đó. Bà thua 10 tuổi thì coi như “very soon” sẽ nursing ông này từ sáng đến khuya, ổng có người hầu không phải trả lương, chưa kể bao thứ tiện lợi từ hai chữ “bạn đường”…

Í cha, thôi bà ơi, trong đời thiếu gì thứ có thể làm mình ấm lòng, can chi đi ấm lòng với những “lời nói chẳng mất tiền mua”, như “trời thương cho anh người phụ nữ hiền lành đạo đức như em”… Nếu thực sự mình là người rất có giá trị, thì cái ông kia có điểm gì để đáng được nhận các giá trị của mình, ngoài vài câu nói đầu môi chót lưỡi?

Huynh Bảy

Tu là cội phúc. Tình là nghiệp mang!

-Thu Lê

Em viết thư hỏi chuyện mình tức là lòng em không ổn rồi đó. Mà trong trường hợp này, tôi đoán em không ổn đến 60%, có khi là 70%. Tuy nhiên trong hoàn cảnh của em nếu có “sự cố” xảy ra thì em mất cái gì? Nói trắng ra em không mất gì hết. Và nếu em đồng ý thì em được cái gì nào? Em sẽ được những giây phút thật vui, thật ấm lòng, mà quá lâu em không có. Đây cũng đâu phải là mối tình đầu, và đây cũng không phải là chuyện cưới xin, mà chỉ là gá nghĩa. Vui thì ở tiếp buồn thì đi. Cứ cho là anh ta nói xạo, thì em vẫn có thể chấm dứt bất cứ lúc nào, mà không ảnh hưởng đến con cái hay gia đình đôi bên, như là quyết định hôn nhân của tuổi đôi mươi.

Đời sống ngắn ngủi lắm em, em vui là được, dù là niềm vui có thể ngắn ngủi.

Biết đâu cuộc gắn bó này sẽ lâu dài và sẽ mang cho em tốt lành trong phần đời còn lại. Em đừng suy nghĩ nhiều, ông trời đã sắp đặt hết rồi: “Bắt phong trần phải phong trần!” Tâm em tốt thì ông trời sẽ đền bù. Chúc em có một cuộc sống mới hạnh phúc, để bù với những năm tháng cô đơn.

*Vấn đề mới

Vợ chồng cháu lấy nhau chưa đầy 10 năm, tuổi của hai vợ chồng cũng chưa đến 40, vậy mà vợ cháu kỳ cục ghê đi. Thưa cô, cháu chẳng biết nói sao, nhưng vợ cháu cứ xa cháu dần dần (ý cháu là nói về sự gần gũi chăn gối giữa hai vợ chồng.)

Chúng cháu có một con, năm nay bốn tuổi. Cháu không trai gái, không cờ bạc, chỉ có thỉnh thoảng làm vài lon bia với bạn… Cháu chắc chắn một trăm phần trăm là cháu chẳng có lỗi lầm gì. Cháu siêng năng, giúp đỡ vợ làm những công việc nhà mỗi khi không đi làm, cháu cũng chăm con. Nói chung, cháu tự thấy mình là người chồng đứng đắn, đàng hoàng.

Chừng hơn năm nay, thì vợ cháu thay đổi tâm tính. Như cháu nói ở trên, vợ cháu cứ tránh cháu. Tuy nhiên vợ cháu chỉ tránh cháu lúc ở nhà, còn mỗi khi chở vợ con đi chơi, thì vợ cháu rất vui vẻ hạnh phúc với cháu. Đến quán ăn, ra park chơi, hay đi shopping, chẳng ai có thể thấy được vợ chồng cháu có vấn đề. Cũng cười đùa, tay trong tay.

Cháu có kể chuyện cháu cho người bạn thân nghe, thì nó nói, chắc tại mày không được hoàn hảo trong vấn đề riêng của vợ chồng, nên vợ mầy mới như vậy. Thú thiệt là cháu đâu có cơ hội làm “điều đó”, mà bảo rằng hoàn hảo hay không hoàn hảo. Vợ cháu nại cớ có con nhỏ, nên từ ngày sinh con, hai mẹ con ngủ phòng riêng, đâu có ngủ chung mà bảo là cháu không làm tròn trách nhiệm! Mới hôm qua, có vợ chồng người bạn đến ngủ lại đêm, chúng cháu nhường phòng cho khách, nên vợ cháu phải qua ngủ chung với cháu. Buồn cười là tối đến cháu hồi hộp ghê gớm, chắc đêm tân hôn cũng hồi hộp như thế là cùng. Cháu làm bộ xích gần đứa con, rồi tiến tới xích gần vợ hơn, cháu làm như vô tình chạm vào tay cô ấy, thì ngay lập tức cô ấy hất tay cháu ra, làm cháu quê tận mạng luôn, và im luôn cho đến sáng, mà lòng thì hậm hực vô kể.

Nhiều lúc cháu có những ước ao rất kỳ quặc. Cháu ước chi vợ cháu đau nặng, để cháu được chăm sóc vợ. Có một hôm vợ cháu cầm cái ly, mà cháu cứ vái trời cho cái ly rớt xuống chân, chảy máu, để cháu được băng bó vết thương.

Cháu cũng đã thử nhiều cách mà không thành công cô ơi! Cô khuyên cháu phải làm sao đây, cháu yêu vợ lắm!

John

__________

*Nguyệt Nga rất mong nhận được sự góp ý của quí độc giả xa gần. Thư góp ý, quý độc giả gửi sớm cho Nguyệt Nga; gửi chậm, tòa soạn không thể đăng được vì đã sang một đề tài khác.

Thư từ gửi về: Biết tỏ cùng ai 14771 Moran Street. Westminster, CA 92683, hoặc [email protected]

CÓ THỂ BẠN QUAN TÂM

MỚI CẬP NHẬT